
ài kiểm tra này?
- Đúng!
- Sao thầy có thể vô lý, và áp đặt như thế? Thầy lúc nào cũng có ác cảm với em! Thầy ko công bằng chút nào!
- Em nói cái gì? Tôi là thầy giáo mà em giám nói thế với tôi à? Chính vì sự công bằng nên tôi mới phải làm rõ việc này.
- Em đã tự làm tất cả! Em ko hề quay cóp! Hơn nữa thầy cũng đâu có
bắt đc quả tang em làm điều đó chứ! Sao thầy lại khẳng định em quay cóp
bài! Thầy như thế ko phải là vô lý hay sao? – Cơn tức của nó ứa lên tận
cổ, nó bật khóc!
- Em tưởng lấy nước mắt ra mà dọa thì tôi sợ à?
- Em…… ko……… thèm làm việc đó! – Nó nấc lên từng tiếng. – Thầy vô lý
và bất công lắm, thầy ghét em, thầy luôn có ác cảm với em, thầy………. – Nó nói với tất cả những suy nghĩ và sự ức chế trong lòng.
- Em………! – Giọng thầy giám thị trùng xuống. – Đúng là tôi thực sự ko
thick em. Tại em là một học sinh ko có ý thức học. Nhưng ko có nghĩa là
tôi ghét em, tôi chỉ ko thể tin tưởng vào em, tôi ko tin em có thể tự
mình làm hết bài kiểm tra này, nếu chúng sai, hoặc đúng một ít, hay thậm chí đc một nửa thì tôi còn có thể tin. Chứ đằng này, em lại có thể làm
đc hết. Mà cùng một bài toán trong số này, nếu tôi ko nhớ nhầm thì bài
kiểm tra 10 phút hôm trc em bị 2 điểm.
- Cả hôm qua em đã học thưa thầy.
- Qua một đêm mà em có thể làm đc thế này? Em có thể chịu khó ngồi
học cả đêm? – Thầy giám thị cố nhấn mạnh như thể phủ định tất cả những
lời nó nói.
- Em biết mà! – Nó hét lên – Thầy ko bao giờ tin em cả, thầy luôn
luôn áp đặt tất cả, trong mắt thầy em lúc nào cũng chỉ là một đứa học
trò lười nhác, học kém, ngang bưỡng, ngỗ nghịch,….. Thầy nghĩ như thế
thì cần gì em phải cố gắng nữa, có phải em chỉ thế, chỉ thế thì thầy mới vui, mới hài lòng ko ạ?
- Em im ngay, tôi ko bao giờ có nghĩ như thế? Em là học sinh mà dám gắt, dám lớn tiếng với giáo viên thế à?
- Thưa thầy, cô ấy ko quay cóp ạ! – Nó giật mình quay ra phía cửa,
gạt hai hàng nước mắt đang chảy dài, nó ngước lên nhìn. Vĩnh Quân!
Vĩnh Quân em nói sao? – Ông thầy giáo kinh ngạc hỏi.
- Thầy muốn biết Ly có quay cóp hay ko thì chỉ việc kiểm tra là biết thôi mà.
- Kiểm tra?
- Vâng, thầy cứ ra một đề kiểm tra tương tự, em ấy làm đc hay ko là rõ thôi mà!
- Ờ cũng phải! – Quay sang phía nó – Em thấy thế nào?
- Ko! Tại sao em phải kiểm tra lại chứ? Như vậy có bất công ko? Bài do em làm, em ko quay cóp!
- Đó, em xem thái độ đấy có chấp nhận đc ko? – Quay sang phía Vĩnh
Quân. – Em ko làm đc đúng ko? Tôi biết mà, làm sao em có thể chứ!
- Em đã bảo là em làm rồi mà! Thầy nghĩ thế nào thì tùy!
- Em………..! Thế rốt cuộc em có muốn thầy kiểm tra lại ko?
- Tại sao em phải kiểm tra lại trong khi em đã tự mình làm chúng?
- Ly, hãy tin anh! – Mọi thứ như ngừng lại, ko gian ấy chỉ còn có nó
và Vĩnh Quân. Giọng nói ấy vang lên, nhẹ mà sao vang thế, từng từ từng
chữ như đi thẳng vào lòng nó. Ánh mắt ấy, sâu mà ẩn chứa cái gì đó rất
chân thành. Nó ko biết, đó như là một ngọn gió nhẹ nhưng đủ để thổi bay
cái cục tức và cái đầu đang nóng lên của nó. Nó thấy tim mình rung lên
khe khẽ, một cảm giác lạ thường xâm chiếm ý nghĩ nó, sự tin tưởng hay
một cái gì đó đại loại thế!
****
- Ê, cười lên đi, lúc nãy nhìn cái mặt đầy nước, xí lắm! Cười trông Ly đẹp hơn đó!
- Cảm ơn anh!
- Hả?……… À, chỉ cảm ơn xuông thế thôi sao?
- Sao cơ?
- Thì phải cảm ơn bằng hành động chứ!
*** Hai chiếc xe chợt dừng lại, Vĩnh Quân quay sang nhìn nó, bốn con
mặt gặp nhau, lặng yên trong một không gian hình như chỉ còn hai đứa.
Vĩnh Quân kéo đầu nó lại gần, gần và rất gần……. Hai đôi mắt đã nhắm lại, đủ để cảm nhận một cái vị gì đó ngọt ngào sắp diễn ra………
- Kooooooooooooooooo! Buông tôi ra, buông tôi ra……….. Đồ dê xồm! ***
- Ê đang nghĩ cái gì đó?
- À ko… ko……
- Đang nghĩ linh tinh gì phải ko?
- Đã bảo ko rồi mà!
- Hiiiiiiiiiiiii. Thế đã nghĩ phải cảm ơn tôi cái gì chưa?
- À…. rồi rồi……….
- Gì vậy? Nói mau đi!
- Một bữa cơm thật ngon nhé! Dẫu sao thì hôm nay cũng là bữa cơm cuối cùng rồi mà!
- Ừ nhỉ? – Hai đứa lại lặng im, chả ai nói gì nữa cả, từng vòng quay
xe đạp sao cứ nặng chĩu trên đôi chân nó, còn chiếc SH bên cạnh sao cũng chầm chậm đến lạ thường. Gió cứ thổi, và mọi thứ yên lặng đến dễ sợ!
- Này, Ly phải nấu thật ngon đấy nhé? – Vĩnh Quân chợt phá tan bầu ko khí ấy.
- Uhm, anh cũng phải ăn nhiều vào nhé!
- Uhm. – Lại một sự yên lặng bao trùm. Con đường về nhà hôm nay sao
lạ thế? Đường hình như dài hơn, rộng hơn và quá tĩnh lặng. Đã quá trưa
rồi mà!
- Anh có quên Ly ko?
- Hả?
- Ý Ly muốn hỏi là……… Mà Ly ngốc thật! Làm sao anh có thể quên Ly đc
chứ! Ly là một con nhỏ mà anh ghét mà! Chuyên gia gây rắc rối cho anh!
Hiiiiiiiiiiiii, người ta bảo khi ghét ai đó thì thường nhớ rất lâu!
- Ko!