XtGem Forum catalog
Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323464

Bình chọn: 8.00/10/346 lượt.

mắt anh ngập chìm trong dục vọng, Tiểu Mi liếm môi một cách khiêu khích. Bất ngờ cô ngồi dậy, đẩy nằm anh xuống giường.

-Nè, em muốn làm phản hả……….?

-Uhm…cứ cho là như vậy đi cưng.

-Mi àaaaaaaaaaaaa!

-Cưng à, cưng có yêu em không?

- Uhm………………

-Cưng à, anh có hạnh phúc không?.

-Uhm…….………..

-Nhưng mà cưng à……….anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?

-Uhm…không biết…???

-Được rồi, để em nhắc cho cưng nhớ. NGÀY NÀY 5 NĂM TRƯỚC TÔI ĐÃ THẤY ANH RÊN XIẾT TRÊN GIƯỜNG VỚI THÚY VÂN ĐẤY, ĐỒ KHỐN.

Máu, máu đã chảy rồi……..Máu túa ra từ bụng Hạo Kì , một con dao nhỏ ghim thật sâu ở giữa bụng anh. Anh nghe tiếng Tiểu Mi cười như điên dại, cô cười nhưng nước mắt lại chảy dài.

-AAAAAAAAAAAAA. Tôi hận anh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Màu máu đỏ thẫm thấm ướt tấm drap giường màu trắng, máu vẫn tuôn ra không ngừng , mùi máu tanh tán ra khắp nơi. Cơn đau khiến anh phát sốt, mồ hôi túa ra, mắt anh bắt đầu mờ dần đi, không thể nhìn rõ mọi thứ. Kết thúc tràng cười điên dại, cô ngồi phịch xuống sàn, nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn. Hạo Kì cố hết sức gọi cô:

- Mi à………………………

-Anh im đi, đừng có gọi tên tôi.

-Mi à…………vì anh là một thằng ngu……..nên anh mới nghĩ rằng khi làm em đau khổ thì anh sẽ hạnh phúc……nhưng càng ngày anh càng nhận ra một sự thật…….một sự thật rằng anh không thể sống nếu thiếu em……anh yêu em………yêu hơn mọi thứ anh có……….không đúng…………..em là tất cả những gì anh có.

-Câm miệng đi, tôi không muốn nghe………………..

-Mi à…………anh biết anh có lỗi………..có lỗi thật nhiều với em và con…………anh xin lỗi…………

-Mi à……………..anh đang rất đau Mi à………….nhưng anh biết………..nó chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau anh đã gây ra cho em…………………………

-Mi à…………..em biết không anh đã không còn ghét mưa nữa…….mưa để ta chia ly nhau……rồi lại đưa ta về với nhau……..em là cơn mưa của anh………..

-Mi à……………..hãy cứ hận anh thật nhiều nhé……………anh không xứng đáng được tha thứ……………..

-Mi à……………anh không làm phiền em lâu nữa đâu…………anh muốn………… muốn mỗi ngày được thấy em ngủ, em cười, em hạnh phúc…………..nhưng chắc là không được rồi.

-Mi à…………….anh xin lỗi…………

-Tiểu Mi, anh yêu em……………………..

-Đến bây giờ anh vẫn còn muốn lừa dối tôi nữa sao, tôi không tin, tất cả chỉ là ngụy biện, chỉ là ngụy biên, chỉ là ngụy biện thôi……………….. tôi không tin, tôi không tin

Hạo Kì ngất đi do mất máu quá nhiều, đôi mắt anh từ từ khép lại, Tiểu Mi đã cố nặn ra một nụ cười hả hê nhưng vừa cười thì nước mắt lại chảy dài, khác hẳn với cảm giác mà cô tưởng tượng lúc đó, cô tự trách bản thân mình ngu ngốc khi không thể kìm lại tiếng thổn thức. Cái nhói vô cớ ở lồng ngực khiến cô quỵ xuống, không thể đứng vững. Cô lê từng bước đến bên thân hình bất động của anh. Khuôn mặt anh tái nhợt, đầm đìa mồ hôi, khuôn ngực phập phồng một cách yếu ớt.

-Không phải anh nói muốn tôi tha thứ à……….làm gì vậy sao anh không nói nữa.

-Tỉnh dậy đi………sao anh im lìm vậy, lúc nãy anh nói nhiều lắm mà………………

-Kì à………….em sợ lắm, đừng như vậy mà………xin anh………..mở mắt ra nhìn em đi.

-Kì à……….anh chảy nhiều máu lắm………….

Tiểu Mi hoảng loạn khi bàn tay cô vấy đỏ máu của anh, cô vớ lấy cái điện thoại gần đó, bấm số của Thùy Mi. Khi Thùy Mi tới, Tiểu Mi đã không còn ở đó.

Thùy Mi gọi cho Duy đi tìm Tiểu Mi trong khi mình đang ngồi chờ trước phòng mổ của bệnh viện. Hạo Kì đã được đưa vào trong từ hai tiếng trước, đến bây giờ vẫn chưa ra. Các y tá thi thoảng lại chạy ra chạy vào, Thùy Mi nhìn thấy những túi máu đỏ thẫm……………………..

Cái đèn màu đỏ trên cao tắt ngúm sau gần năm tiếng đồng hồ. Những vị bác sĩ, y tá bước ra. Thùy Mi đứng bật dậy. cô tiến lại gần. Vị bác sĩ lớn tuổi với cặp kính trắng tháo khẩu trang ra, khuôn mặt ông phờ phạc, hai đôi mắt thâm quầng mệt mỏi.

-Cô là người nhà của bệnh nhân Vương Hạo Kì phải không? Vết thương đâm sâu khiến bệnh nhân mất máu nhiều, nhưng cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, chúng tôi đã tiếp máu cho anh ta. Đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng bệnh nhân vẫn còn yếu lắm…………………..

Hạo Kì vẫn còn ngủ do tác dụng của thuốc mê, khuôn mặt anh nhợt nhạt, Thùy Mi ngồi xuống giường, chạm nhẹ vào gò má anh.

-Em làm hại anh rồi, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em, em không nên ích kỷ như vậy.

Kéo chăn lại ngay ngắn đắp cho Hạo Kì, cô tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ nhỏ rồi tiến đến gần cửa sổ. Ngoài trời tối om, chỉ có tiếng mưa rả rích, cái lạnh luồn vào khiến cô rùng mình. Cô đã rất muốn ngồi bên cạnh anh, là người đầu tiên anh gặp khi anh thức giấc. Có lẽ dạo gần đây, cô đọc nhiều tiểu thuyết và xem phim tình cảm nên bây giờ lại suy nghĩ lung tung, Những cảnh thế này trong phim, cô đã gặp nhiều rồi, anh có thể mê sảng bất cứ lúc nào và khi mê sảng, họ sẽ thật lòng nhất, gọi tên người mà họ yêu quý nhất, cô chẳng trông mong gì anh sẽ gọi tên mình. Nhưng cô c