
khó sử...
- Đương nhiên, nhưng tao...- Hưng nhăn mặt ấp úng
- Tao hiểu, mà mày bỏ đi như thế mà nhỏ k bị suy sụp gì sao? Nghe mày nói thì mày và nhỏ yêu nhau lắm cơ mà - Hắn hỏi sau 1 hồi im lặng
- Ừ, có 1 người biết truyện và đồng ý giúp tao - Hưng cười buồn
- Ai? - Hắn hỏi
- Người mà này Việt Anh gọi là Lee Ryan đó, anh trai của Lee Qualy - Hưng trả lời
- Tao k ngờ mà mày với anh ấy lại quen được nhau đấy - Truyện này thì Việt ngạc nhiên thật sự
- Ừ, anh ấy chín chắn lắm. Tao phải mất nửa năm liền anh ấy mới đồng ý
cho tao chính thức quen Linh đấy, 1 người anh trai tốt.Tao cũng k thể
ngờ được rằng anh Ryan và cô ấy lại có họ hàng với mày đấy - Hưng cười
tinh nghịch, nhưng nụ cười đẹp vốn có của Hưng hôm này lại vương vấn 1
chút buồn vô hạn
- Nhỏ đó với tên ấy có quan hệ gì vậy ?- Hắn hỏi Việt
- Ùh, Việt Anh với anh Ryan có quan hệ như thế nào vậy ?Tao cũng thấy lạ
lắm à. Anh Ryan đâu phải là người dễ để cho người ta muốn làm gì thì làm vậy chứ- Hưng cũng k dấu được sự tò mò. Bời trong trí nhớ của Hưng anh
Ryan là người đan ông lịch sự nhưng lạnh lùng, cũng là con cáo già của
giới kinh doanh và cái định nghĩa chịu thua hay phải nhún nhường trước
ai đó là k có trong từ điển của con người này...
- Ủa, tao đã trả bảo với mày rồi gì Nam. Đối thủ của mày xuất hiện rồi
đó. Anh Ryan có ảnh hưởng rất lớn tới Việt Anh đấy- Việt nhìn thằng bạn
đầy ẩn ý
- Ảnh hưởng lớn? - Hắn thắc mắc
- Ờ, hôm nay mày sẽ rõ thôi. Tình cảm của nó dành cho anh Ryan trên cả
mức bạn bè đó, còn hơn cả mức anh em bình thường cơ - Việt gật đầu, giải thích
- Ra thế, thảo nào mà nó điện bắt anh Ryan về luôn như thế được. K ngờ
anh Ryan bao nhiêu gái đẹp vây quanh nguyện nâng khăn sửa túi cho anh ấy suốt đời thì k chịu lại đi phải lòng Việt Anh à - Hưng gật gù hiểu
- Ừ, anh Ryan yêu quý Việt Anh còn hơn cả em ruột mình cơ- Việt nói mà mắt cứ nhìn hắn chăm chăm
- Không lẽ...- Hưng bỏ lửng câu nói
- Ừ, phải rồi đó - Việt gật đầu k cần suy nghĩ thêm
- Thế thì gặp đối thủ rồi Nam ơi. Anh Ryan về mọi mặt chẳng thua kém gì
mày đâu, có phần còn nhỉnh hơn ý chứ. Chậc, chậc - Hưng vỗ vai hắn đầy
an ủi
- Xì, dù gì Thiên Long Bang cũng đã ra luật là k được yêu thật lòng rồi
mà, mày nói với tao thì có ích gì chứ? - hắn quay mặt ra chỗ khác nhưng
cái mặt thì cũng k dấu được sự khó chịu
- Chậc, thôi vào lớp đê, trống đánh rồi. Tối nay mày sẽ rõ thôi - Việt nói rồi đứng dậy đi vào lớp
Cả 3 sau 1 hồi tám truyện gì cũng đi vào lớp và buổi học chiều lại bắt đầu như bình thường với những tâm trang rồi bời đầy suy nghĩ của 3 thằng
con trai ngược với niềm vui của 3 nàng con gái
Giờ học yên ắng, giọng nói cô giáo đều đều trên bảng nhưng cũng chẳng ảnh
hưởng gì tới việc nhỏ Linh phi tờ giấy xuống bàn nó 1 cách cực kì điêu
luyện (Linh ngồi ngay trên nó mà, ngồi cạnh hai nó còn thằng ngồi cạnh
hai nó trước đây đã bị nó đá *** sang dãy bên kia 1 cách đau khổ, khóc k được mà bật thì càng chết)
Nó mở tờ giấy ra, trong tờ giầy hình mặt con heo màu hồng ghi: "CHị ơi!
Chiều nay rủ mọi người đi shopping nhé, em muốn mua đồ" . Nó đọc xong
cười teo toét rồi hý hoáy viết lại tờ giấy mày đen xì sinh con rơi cho
nhỏ em nó : "Ok, baby" khuyến mãi thêm 1 cái mặt cười nhăn răng k thể
thiếu được của nó. Rồi lá thư đó được vi vu sang tận bàn nhỏ Ly với nội
dung tương tự mà câu trả lời cũng chẳng khác gì của nó và kèm theo cái
mặt cười cũng y hệt (đúng là bạn thân có khác =~=). Trong cái lớp yên
ắng đó đang có 3 con nhỏ hâm hâm nhìn nhau rồi cười khúc khích 1 cách
thần bí đầy thích thú
Hết giờ,mọi người tất bật chạy ra khỏi cái lớp sau h học mệt mỏi về nhả sả
hơi còn nó thì lúc nào cũng ngược đời, cực kì ung dung tiến tới bàn hai
nó với nụ cười k thể nào te tởn hơn mà suốt cả buổi học nó mang...:
- Hai, h đi shopping với tụi em k?
- Ừ, được đây. Anh nghĩ em cũng phải mua đồ à, k thì k ổn đâu - Hai nhìn nó cười hiền
- Ớ, sao em k mua đồ thì k ổn? - Nó nghiêng mặt k hiểu
- Hì, hôm nay anh Thắng (Chính là anh Lee Ryan đó ạ) về mà chị - Linh nhìn nó cười tủm tỉm
- Về thì có liên quan gì tới việc mua đồ nhỉ? - Nó đần mặt ra
- Thế em nghĩ em gặp anh ấy trong bộ dạng này mà anh ý k sock chết luôn
à? Em nghĩ anh Thắng lúc ấy còn để em ở lại Việt Nam k?- Hai nhìn nó
nhăn mặt và chỉ vào bộ đồ cực kì ngổ ngáo mà nó đang mặc
- HẢ? - Nó sực nhớ ra cái gì đó
- Haha, chị muốn sang Anh sống với hai em hả? thui cũng được,tiện về đó 2 người cưới nhau đi, làm chị dâu em luôn...là chị thì em hổng có phản
đối gì đâu - Linh nhìn bộ dạng luống cuống của nó cười tinh nghịch
- Thui chết em rồi. Phải làm sao bây h, hai chít em roài...cứu em đi, ngu quá...tự dưng gọi ổng về - Nó luống ca luống cuống
- Hi, em biết ngay là chị quên mà - Linh cười
- Thui, được rồi. H mới có 5h, an