Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329021

Bình chọn: 7.00/10/902 lượt.

ùng mở ra thì bí bách ở chỗ nào ạ?

– Gió lắm. Em có điên không mà xúi tôi mở cửa vào cái thời tiết này? Tìm cách cho tôi ốm à, không có đâu nhé! – Anh hạ giọng trêu tôi.

– Thế ngồi trên này thì gió không lùa chắc? ==” – Tôi hỏi vặn lại.

– Em hay nhỉ, nhà tôi tôi ngồi đâu là việc của tôi, kể cả tôi có ngồi trên nóc nhà hay chui vào tủ lạnh ngồi thì việc của em cũng là dính mông ở đó tập đàn cho đến khi nào đạt yêu cầu tôi đề ra thì thôi. Hỏi lắm.

Tôi bị anh “quạt” cho một trận ngồi im de không nho nhe cụng cựa, biết điều ngồi quay vào tập đàn. Thật sự là tôi chán lắm rồi, chán ngấy khi mà 2 ngày nay, tức là 48 tiếng đồng hồ, trong đó trừ thời gian phải lên lớp, thời gian ngủ và một số chuyện-cần-thiết khác thì còn lại tôi đều ở đây, Back In Time, nhà của anh với cái lí do chết tiệt được nhai đi nhai lại hàng đống lần là “Sắp thi rồi, chơi thế đủ rồi, thích ăn đập không?” Nghĩ lại thì cái lí do đó sặc mùi dọa dẫm và bạo lực. Và thế là tôi cứ phải ngoan ngoãn nghe lời, vì cuộc thi thì ít mà vì sợ ăn đập thì nhiều. Thế nên tôi đã ngán lắm lắm khi hôm nay ngày chủ nhật bình yên của tôi (lại một lần nữa) bị phá tan nát bởi một cú điện thoại của anh. Và giờ thì tôi ở đây, dính mông cả ngày với cái gã đao đao ngồi kia. Lạy chúa, con lại làm gì xúc phạm đến uy quyền của Người sao thưa đấng tối cao? TT^TT…

Ngồi được một lúc Anh Quân đặt laptop sang một bên, tháo cặp kính đen rồi day day mắt. Tôi tròn nhìn anh như thể anh là người từ hành tinh lạ vừa xuống tới trái đất vậy.

– Nhìn cái “giề”?

– Em đang tò mò.

Giọng anh nghe rất giống kiểu muốn kiếm chuyện còn giọng tôi thì như kiểu con nít bị bắt nạt.

– Tò mò cái “giề”?

– Tại sao thầy lại đeo kính?

Câu nói vừa rơi khỏi miệng tôi mới thấy mình hỏi ngu. Ngu thiệt á >

– Tôi bị cận.

– Thế sao mọi khi thầy không đeo kính?

– Tôi không thích.

– Thế sao giờ lại đeo?

– Vì tôi thích. Sao mà em lắm chuyện thế nhờ, có mỗi việc đeo kính thôi mà.

Anh gắt lên còn tôi thì ngồi tự chửi mình vì tội ngu thái quá @@ Thấy tôi im lặng hồi lâu sau khi bị mắng anh tưởng tôi dỗi và thế là anh đặt hết mớ công việc mà tôi chả biết là làm xong hay chưa sang một bên rồi tiến lại gần chỗ piano, cũng chẳng kêu tôi ngồi xích qua một bên như mọi lần mà tự động ngồi xuống ngay cạnh tôi, rất gần. Gần tới mức tôi có thể cảm nhận được cái mùi hương ngọt ngào ấm áp ấy, một cảm giác mà tôi dám cá là chỉ xuất hiện chỉ khi nào tôi ở cạnh anh. Đúng vậy, cảm giác ấy yên bình và vững vàng như vậy đấy.

– Này dỗi à? – Anh ngó ngó.

– Không. – Tôi lắc đầu.

– Thế sao im thin thít thế?

– Bị mắng ngu gì mà nói tiếp trời -_-

– Tốt đó.

– Mà em hỏi nốt câu cuối được không?

– Hỏi đi.

– Thế rốt cục là thầy có thích đeo kính hay không?

– … – Kiềm chế nào Anh Quân, kiềm chế nào… :D – ….

Anh im lặng, mặt tối sầm còn tôi thì biết điều chạy vọt ra khỏi phòng. Tôi đi liền một mạch ra khoảng sân vườn ở phía đối diện với phòng piano. Nhìn thấy mảnh sân này trong lòng tôi lại có cảm xúc không hề vui vẻ chút nào, tôi thích hoa, tôi thích ngắm trời nhưng tôi lại không thích việc não mình làm những việc không đâu, ví dụ như là gợi nhớ lại về cái buổi trời mưa hôm ấy. Khác mỗi điều, mảnh sân đó hôm nay không hề mưa như hôm ấy, trái lại, nắng đang nhuộm vàng cây hoa bằng sắc màu mong manh của mình. Anh nhẹ nhàng bước đến sau tôi, tôi chợt nghĩ đến một cái ôm ngọt ngào từ phía sau nhưng rồi lại giật mình bởi tôi cũng không biết phải phản ứng thế nào nếu như cái chuyện điên rồ đó xảy ra. Tôi xấu hổ chạy lên đứng ở cạnh cái lan can, tựa vào đó rồi ngắm nhìn người người đang đi lại ở phía bên dưới, người ra kẻ vào tấp nập. Phía xa một chút ở con phố bên kia một số cửa hàng đã trang trí cây thông và những chiếc chuông vàng nhỏ nhắn để chuẩn bị cho một mùa Noel sắp tới. Nhanh thật, vậy là sắp Noel rồi.

– Này. – Anh Quân đứng cạnh tôi từ bao giờ, anh nhẹ nhàng lên tiếng kéo tôi thoát ra khỏi sũy nghĩ của bản thân.

– Dạ?

– Đồ hâm.

Tôi chẹp miệng, ném cho anh một cái nhìn cau có rồi lại để đầu óc mình bay lơ lửng.

– Em thích nắng hay mưa? – Anh bất chợt lên tiếng.

– Em… em cũng không biết. Có lẽ em thích mưa hơn.

– Tại sao lại thế?

– Có lẽ là tại vì nắng tuy ấm nhưng em lại không giữ được. Mưa lại khác, tuy hơi lạnh một chút nhưng em lại có thể đưa tay ra hứng trọn vẹn từng giọt mưa trong lòng bàn tay mình.

Tôi vừa nói vừa khum khum bàn tay để minh họa rồi cười tít mắt nhìn anh. Thực ra tôi cũng không biết tại sao mình làm thế, tôi làm vậy chỉ để giảm bớt độ ngu ngốc của bản thân nhưng sự thật thì làm như vậy thật là phản tác dụng quá TT^TT

– Đúng là hâm. – Anh nói vẻ bất lực, như kiểu không còn gì có thể cứu vãn được cái độ dở hơi của tôi nửa vậy. Anh quay qua tự nói với mình nhưng âm lượng thì đủ để tôi nghe rõ từng c