
ước chân là có thể ở trong vòng tay ấm áp của hắn nhưng, nó đã quyết định
buông tay làm sao có thể chạm vào hắn được nữa.
- Em...không nhớ tôi? - Giọng nói trầm lạnh đã khắc sâu vào tâm trí vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nó cố dằn nỗi đau trong lòng xuống, ngây ngốc lắc lắc đầu.
- Em...sợ tôi? - Lần này giọng nói còn chứa đựng cả sự tuyệt vọng.
Nó gật đầu, ánh mắt ngây ngốc pha thêm chút sợ hãi.
- Em không cần phải sợ. - Hắn dịu dàng nói, tiến thêm một bước lại gần
nó. - Em không nhớ cũng không sao chỉ cần đừng sợ tôi là được, so với
việc em không biết tôi là ai thì việc em không muốn ở cạnh tôi còn đáng
sợ hơn.
Nó rất muốn nhào vào lòng hắn mà nói rằng:" Em không
quên anh, lại càng không sợ ở gần anh". Nhưng không thể, nó đã quyết
định buông tay, không thể vì những lời này của hắn mềm lòng.
Đúng lúc hắn vươn tay ra định kéo nó ôm vào lòng thì cánh cửa một lần nữa
bật mở, Hoàng Nguyên trên tay bưng bát cháo nóng hổi bước vào.
Sân sau bệnh viện
không có nhiều người, Hoàng Nguyên đứng đối diện với Hy Thần, ánh mắt
không biểu lộ nhiều cảm xúc nhìn thẳng vào Hy Thần, nói.
- Dù cố gắng thế nào tôi cũng không vượt quá thân phận một người anh trai trong mắt Thiên Di. Cô ấy quá yêu cậu, có khi còn yêu nhiều hơn cả cậu yêu cô ấy. Trước mặt người khác Thiên Di luôn tỏ ra không có gì, không đau
buồn, không gào khóc chỉ có sự lạnh lùng cố hữu. Nhưng mỗi ngầy cô ấy
đều mòn mỏi chờ cậu quay về. Có một lần, cô ấy nhìn thấy một người giống cậu, bất chấp đang ở trên đường cao tốc, Thiên Di vội vã xuống xe định
chạy qua bên kia tìm cậu. Vì cậu ngay cả mạng sống của mình Thiên Di
cũng không cần...Tôi nói những lời này không có ý gì khác ngoài việc
mong cậu hãy đối tốt với cô ấy, yêu cô ấy bằng cả trái tim.
Hy
Thần chăm chú lắng nghe Nguyên nói, từng câu từng chữ đều khắc sâu vào
tâm trí hắn. Hơn một tháng qua không ngày nào hắn không nhớ đến nó,
nhiều lúc chỉ muốn về thẳng Việt Nam bất chấp tất cả mà ôm nó vào lòng.
Nhưng nghĩ đến nó vì hắn mà chịu không ít khổ cực, khao khát trở về liền bị chính chủ nhân của nó dập tắt.
Những tưởng rời xa nó là lựa
chọn đúng đắn ai ngờ lại khiến nó còn đau khổ hơn, nếu được lựa chọn lại hắn thà để nó nhớ lại tất cả còn hơn là như bây giờ ngây ngây ngô ngô.
- Xin lỗi vì đã ép cậu rời xa Thiên Di! - Hoàng Nguyên đầy hối hận nói với hắn.
- Đó không phải lỗi của cậu, nếu tôi không có ý định từ bỏ thì dù cậu có
ép thế hay ép nữa tôi cũng không bỏ Tiểu Di lại một mình...cảm ơn vì
thời gian qua đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Di, bạn tốt.
Hy Thần mỉm cười vỗ vỗ vai Hoàng Nguyên, hắn không trách Hoàng Nguyên ngược lại còn phải cảm ơn cậu ấy vì đã giúp hắn nhận ra rằng đời này kiếp này hắn
vĩnh viễn không thể rời bỏ Hoàng Thiên Di.
Còn lại một
mình trong phòng, đầu óc nó lại bắt đầu suy nghĩ mông lung, dù có hận
hắn thì tình cảm suốt mười năm qua chẳng thể vì một nỗi uất hận mà trôi
đi. Trái tim vẫn đập mạnh khi bị hắn hôn, đầu óc vẫn choáng váng vì mùi
hương bạc hà mát lạnh, càng không thể phủ nhận khi nhìn thấy hắn trở về
quyết tâm buông tay sớm đã biến mất từ lâu, chỉ là sợ người nào đó đau
khổ nên mới giả điên. Thật là, lúc cần tỉnh táo lại ngây ngây ngô ngô,
lúc cần điên lại vô cùng tỉnh táo. Quãng thời gian tiếp theo nó phải đối mặt với hắn thế nào đây?
- Chị! - Giọng nói ngang loa phát thanh của Ni Ni khiến nó giật mình, xém chút nữa lộn cổ từ trên giường xuống dưới đất.
- Con bé này nhỏ giọng một chút.
- Hihi! em phải thử xem chị có đang bình thường không.
Ni Ni cười cười giải thích, đem đống đồ vừa mang đến dặt trước mặt nó.
- Mang mấy thứ này đếnn đây làm gì? - Nó hỏi.
- Cái này là bác sĩ Ngô bảo em mang đến, khi nào thấy chị có biểu hiện giống như lúc vừa tỉnh lại thì lấy ra cho xem.
Nó nhìn những thứ trước mặt, ánh mắt dừng lại ở cuốn album cũ đã sờn rách không hiểu tại sao nó lại ở đây.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng miết lên gáy sách, cảm giác thân thuộc lại ùa
về, mặc dù đây không phải cuốn album Hy Thần tặng nó bởi vì nó đã đánh
mất lúc tai nạn rồi nhưng những bức ảnh trong này đều do một người chụp.
- Còn nữa, đây là kết quả thi cuối kỳ của chị.
- Sao cuốn album này...lại ở đây?
Không để ý lắm đến lời Ni Ni vừa nói, mắt nó vẫn không dời cuốn album, ngập ngừng hỏi.
- Là anh Hy Thần đưa cho em, anh ấy đang ở ngoài kia nhưng không dám vào
vì lo chị sẽ hoảng sợ...thế nào, chẳng phải chị rất nhớ anh ấy à? Sao
phải giả vờ không nhớ anh ấy là ai chứ?
- Chị cũng không biết nữa! Hôm nay vẫn bình thường, vẫn nhớ rõ anh ấy là ai nhưng ai dám khẳng định đến ngày mai, sau khi ngủ dậy chị vẫn tỉnh táo. Sau mỗi giấc ngủ dường như bản thân lại biến thành người khác, chẳng thể nhớ nổi
ngày hôm qua mình như thế nào. Cuộc sống như thế rất mệt mỏi, thà cứ giả vờ quên còn hơn để Hy Thần mỗi ngày lại phải đối mặt với một con người
khác c