Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Định Mệnh Em Yêu Anh

Định Mệnh Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325171

Bình chọn: 10.00/10/517 lượt.

để không phải dời xa nó.

- Tôi sẽ không để cô ấy chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa đâu, lần
trước tôi đã nhường Thiên Di cho cậu nhưng cậu lại không bảo vệ được cô
ấy, lần này tôi quyết không nhường cậu nữa.

Hoàng Nguyên thẳng thừng tuyên bố, ánh mắt kiên định nhìn hắn.

- Năm đó vì cái chết bất ngờ của mẹ tôi đã để vuột mất tiểu Di, lần này nhất định tôi sẽ không buông tay.

Hy Thần khẳng định chắc nịch, sau đó đẩy Nguyên đứng sang một bên rồi lên xe lái đi.

Ngồi trong ô tô, câu hỏi cuối cùng trước khi hai người ra về của vị bác sĩ già lại vang lên.

- Nhớ lại là một chuyện tốt, tại sao hai cậu lại không muốn cô gái đó nhớ lại?

- Vì trong quá khứ cô ấy đã từng bị tổn thương tâm lí do chính mẹ ruột
của mình gây ra, nếu nhớ lại tôi sợ cô ấy sẽ không chịu nổi.

Cuối cùng thì nó cũng có thể quay lại học ở Deer School, tất cả là nhờ hắn
giúp. Thời điểm nó quay lại trường cũng chính là lúc cuộc thi cuối học
kì hai bắt đầu. Nó hết sức bận rộn với cái sự nghiệp học hành của mình
mặc dù IQ của nó cũng chả thua kém ai. Thời gian nó giành cho hắn cũng
ít hơn hẳn, hai người chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho nhau chứ không gặp. Lạ một điều là khi hắn không ở bên cạnh thì Hoàng Nguyên lại bám
lấy nó như oan hồn.

- Anh không ôn thi mà chạy đến đây làm gì? - Nó nhìn Nguyên khó hiểu.

- Trường tôi đã thi xong từ tuần trước rồi, hiện tại tôi rất rảnh rỗi.

Nguyên xoay xoay cái bút không thèm nhìn nó trả lời.

- Bây giờ Hy Thần mới bắt đầu thi.

- Không phải tuần trước cậu ta đi Mỹ sao, bây giờ phải thi bù...mà sao em cứ nhắc đến cậu ta hoài không biết chán à? - Nguyên đột nhiên nổi giận
nắm lấy vai nó.

- Anh ấy là người yêu của tôi tất...

- Thôi bỏ đi! - Nguyên cắt ngang câu nói của nó. - Tôi có chuyện muốn hỏi em.

- Chuyện gì?

Nó trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ nhưng vẫn tỏ ra như không có gì, chỉ lén nhìn Hoàng Nguyên bằng ánh mắt dò xét.

- Nếu một ngày nào đó em phải rời xa Hy Thần...em thấy thế nào?

- Tất nhiên là rất đau khổ rồi.

Nó có chút ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, chỉ giữ thắc mắc trong đầu.

- Vậy nếu lúc đó có một người khác cũng thích em thì sao?

- Không ai có thể thay thế được Hy Thần cả.

Nó khẳng định chắc nịch sau đó gập sách vở đi vào nhà. Không thể chịu nổi
cái con người nói nhiều kia, lại còn toàn hỏi những câu vớ vẩn.

- Dù em không yêu anh thì anh cũng không để em ở bên người sẽ khiến em
đau khổ. Thà đau thêm một lần nữa rồi thôi còn hơn là đau cả đời.

Hoàng Nguyên ánh mắt buồn buồn nhìn theo bóng lưng nó, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm.

Kết thúc kì thi học
kì nó có thật nhiều thời gian rảnh rỗi. Từ ngày quán bar đóng cửa, nó
cũng thôi không làm đại tỷ nữa, trở về cuộc sống bình thường như bao cô
gái 17 tuổi khác. Chưa bao giờ cuộc sống đối với nó lại có ý nghĩa đến
thế. Kể từ khi có hắn bên cạnh, nó không còn cảm thấy cô đơn nữa vì đã
có một trái tim khác cùng chung nhịp đập với nó.

Một mình đi dạo quanh công viên, nó nhớ lại những giây phút đã qua bên hắn, trái tim nhỏ bé lại đập dồn dập trong lồng ngực.

Nhưng rồi quang cảnh đẹp đẽ trước mắt bỗng rơi vào bóng tối, cả thân thể gục xuống trong vòng tay của một người mặc đồ đen.

Khi nó tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, ánh đèn sáng
trắng giúp nó nhận ra mình đang bị trói vào một cây cột lớn, trước mặt
có vài người mặc đồ đen và một người phụ nữ đeo kính đen che hết nửa
khuôn mặt.

Chẳng hiểu tại sao tim nó nhảy lên một cái, dự cảm
chẳng mấy tốt lành khi gặp người phụ nữ kia. Nhưng là không muốn tỏ ra
yếu đuối trước mặt bà ta nên chỉ nhếch môi khinh thường, lạnh lùng nói.

- Lại là bà.

- Bị trói mà khẩu khí vẫn lớn như vậy, để xem lát nữa mày có lớn tiếng được nữa không.

Lã Uyển Như tháo cặp kính xuống, trừng mắt nhìn nó, môi nâng lên thành một nụ cười độc ác.

- Người đâu mang roi mây ra đây.

Một cảm giác ghê rợn bỗng xuất hiện trong lòng nó, người phụ nữ kia rốt cuộc định làm gì.

- Vút!

Chiếc roi mây từ tay Lã Uyển Như quất thẳng vào người nó, đau đến mức nó phải cắn chặt răng mới ngăn được tiếng thét từ cổ họng.

- Đây là vì mày dám đắc tội với con gái tao.

-Vút! - Cái này là do mày dám hỗn xược trước mặt tao.

- Vút! - Cái thứ ba là vì mày bám lấy con rể tao không buông.

Mỗi tiếng roi quất xuống lại kèm theo từng câu nói oán giận từ Lã Uyển Như.

Nó tuyệt đối không phát ra tiếng kêu nhưng nơi khóe mắt đã đong đầy nước.

- Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày có chịu rời xa Hy Thần không?

Lã Uyển Như giơ cao chiếc roi mây hướng nó hỏi.

- Không...bao...giờ.

Lã Uyển Như giường như bị kích động trước câu trả lời của nó, hai mắt trợn trừng, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, liên tục quất chiếc roi t