
đi”, nhóc con xưng hô sai bét nhè
rồi đấy có biết không hả?
Tôi thực sự rất sợ Bạch Lâm nghe thấy
lời cô bé kia sẽ không vui, nếu như vậy kế hoạch buổi tối ngày hôm nay
của tôi coi như đổ xuống sông xuống bể cả. Thế nhưng nàng chẳng hề có vẻ gì bực tức. Nàng cúi người xuống, gần sát cô bé bán hoa, nói: “Cô bé
ơi, cô không thích hoa đâu, con đi bán cho người khác đi!”
Cô bé
con tròn mắt nhìn Bạch Lâm, mãi lâu sau mới nói: “Cô ơi cô đẹp quá! Con
tặng cô một bông hoa nhé!” Nói rồi rút một bông bách hợp đưa cho Bạch
Lâm.
“Con tặng cô thật à?” Bạch Lâm cười hỏi. Cô bé con gật đầu:
“Vâng!” Nói đoạn dúi bông hoa vào tay Bạch Lâm, vẫy vẫy tay rồi chạy
biến. Bạch Lâm đưa bông hoa lên mũi hít hà, mắt nhắm lại như thể đang
cảm nhận hương hoa. Tôi thấy thái độ nàng như vậy mới an tâm, mẹ kiếp,
vừa rồi suýt chút nữa thì bị nhóc kia phá chuyện tốt.
Chúng tôi
đi tiếp, tôi nửa hữu ý nửa vô tình dẫn đường, đưa nàng đến một nhà hàng
Âu. Tuy tối qua tôi nói Bạch Lâm chọn chỗ nhưng bản thân vẫn đặt sẵn bàn ở nhà hàng u. Hơn nữa còn âm thầm mua chuộc bồi bàn, chuẩn bị một bó
hoa tươi thật lớn cùng chocolate hình trái tim, cả một cây guitar nữa.
Tóm lại, một món quà siêu lớn đang đợi Bạch Lâm. Mãi mới cùng Bạch Lâm
tới được cửa nhà hàng, tôi đang định nói câu “Nghe nói đồ ăn ở đây khá
ngon, hay chúng ta vào đây dùng bữa luôn”, không ngờ Bạch Lâm đã lên
tiếng trước: “Tiểu Triệu! Tôi nhớ gần đây có một quán mì nồi đất ngon
lắm, chúng ta tới đó ăn mì đi!”
Tôi ăn mì cùng Bạch Lâm mà lòng
buồn rười rượi: Mẹ kiếp, tôi đã ném vào nhà hàng Âu vừa nãy ít nhất cả
tháng lương, cứ ngờ có thể lừa được Bạch Lâm đến đấy.
Không ngờ
nàng lại muốn tôi đưa nàng đi ăn mì! Lại còn ở cái quán cóc này nữa.
Nhìn xung quanh xem, làm gì có đôi tình nhân nào ăn ở cái chốn này?
Nhưng Bạch Lâm có vẻ ăn rất đã, tối thấy nàng vui vậy lòng ít nhiều cũng lấy
lại được cân bằng. Cứ mỗi một miếng lại tự nhủ với mình một câu: Đừng
vội, vẫn còn cơ hội mà, đợi lát nữa Bạch Lâm chơi mệt rồi, vẫn có tới
chỗ kia ăn bữa nữa! Nhưng điều khiến tôi hoàn toàn không ngờ tới là Bạch Lâm ăn xong mì, nhìn đồng hồ liền nói: “Tiểu Triệu! Chứng ta về đi!”
Cái gì? Đến nước này thì tôi ngây đơ thật rồi. Bạch Lâm nói: “Mì đã ăn rồi, chúng ta về thôi!”
“Còn sớm thế này đã về à?” Tôi buột miệng nói.
Bạch Lâm nói: “Về thôi! Trời lạnh thế này, hơn nữa tối nay còn có phim Nàng
De Jang Geum nữa, tập lần trước tôi đã không xem được…”
Sặc! Suýt chút nữa tôi ngất luôn ra đất: De Jang Geum, ta hận ngươi…
Tôi ôm tâm trạng vô cùng bất mãn cùng Bạch Lâm ra khỏi quán mì, trên đường
đi qua nhà hàng u, tôi cảm thấy lòng mình như rỉ máu: Một tháng lương
của tôi! Còn nữa, món quà lớn của tôi… lần hẹn đầu tiên của tôi và Bạch
Lâm, đã kết thúc thế này đây...
Ngồi xe về đến khu nhà, lòng tôi
vẫn còn ủ ê, cùng Bạch Lam bước vào thang máy, ấn số tầng, thang máy ro
ro đi lên. Bạch Lâm đứng bên cạnh tôi, khe khẽ ngâm nga nhạc phim De
Jang Geum. Điệu nhạc ấy như cái roi da quất thẳng vào người tôi, nhìn
những con số ỉần lượt nhích dần lên mà tôi suýt òa khóc. Đúng lúc tôi
đang buồn đến cực độ thang máy đột nhiên lắc lư, tiếp đó là một tiếng
rầm. Sau đó nữa, thang máy dừng khựng lại.
Trong khoảnh khắc
thang máy khựng lại tôi còn ngỡ đã đến tầng Bạch Lâm ở rồi, nhưng ngay
sau đó tôi lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy. Bà nó chứ, thang máy lại lần nữa tối đen như mực, xem ra lại xảy ra sự cố, hoặc là ngắt điện rồi.
Nói thực lòng, lần nào chỉ có mình tôi và Bạch Lâm trong thang máy, tôi
cũng cầu khẩn thang máy có thể chập chờn cho tôi lần nữa. Giờ đây, ước
mơ của tôi cuối cùng đã thành hiện thực.
Về phía Bạch Lâm, nàng
đương nhiên không thể điềm tĩnh như tôi. “Tiểu Triệu!” Nàng gào to tên
tôi, như thể sợ tôi đã biến mất luôn trong bóng tối. (Trời! Gào gì mà
gào chứ? Chẳng phải tôi đang đứng ngay đây còn gì?)
“Tôi ở đây.”
Tôi đáp lại nàng. Bấy giờ nàng mới hơi bình tĩnh lại, xem ra lúc này
nàng đã sớm quăng Nàng De Jang Geum kia lên tận chín tầng mây rồi. Trông thái độ của nàng, tôi không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên chúng
tôi gặp nhau. Khi đó bị kẹt trong thang máy, nàng cũng cuống cuồng không biết làm gì như thế này.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Bạch Lâm hỏi, giọng hoảng hốt.
Ngốc thế! Tôi rủa thầm trong bụng, rồi nói đầy ý tứ: “Thang máy lại hỏng
rồi! Chúng ta lại bị kẹt trong thang máy lần nữa rồi...”
68.
Bạch Lâm nghe tôi nói xong liền im lặng, trong bóng tối tôi cảm thấy nàng
đang xích lại phía mình. Hai chúng tôi vốn đã đứng cách nhau không xa,
nàng xích về phía tôi càng khiến cả hai gần như dựa sát vào nhau. Trong
tình cảnh không nhìn thấy gì, các giác quan khác dường như đều nhanh
nhay lạ thường, bên tai tôi là tiếng nàng thở nhè nhẹ, trên mũi tôi là
hương thơm dịu dàng, vừa là hương phụ nữ trên mình nàng, vừa là hương
hoa bách hợp nàng đang cầm trên tay. Tóm lại, tất cả đều quá quyến rũ.
Đầu óc tôi hết lần này đến lần khác sản si