Pair of Vintage Old School Fru
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326592

Bình chọn: 8.5.00/10/659 lượt.

“Có phải cậu gọi điện cho anh Hình không?”

“Tôi...” Bụng tôi như đánh lô tô. “Thực ra... tôi... tôi...”

“Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, không liên quan gì đến cậu! Sao cậu phải
xen vào? Cậu cho rằng làm thế là hay lắm à? Cậu nhiều chuyện như vậy ư?” Cơn giận của Bạch Lâm bùng phát rồi, nàng tuôn một tràng như súng liên
thanh. Từng câu từng chữ nàng nói đều như những viên đạn, găm thẳng vào
trái tim tôi.

Tôi sững sờ đứng đấy, chẳng thể ngờ Bạch Lâm lại
mắng tôi xối xả vậy! Sặc! Tôi quyết định gọi cuộc điện thoại chết tiệt
kia đã thấy ấm ức lắm rồi. Thế mà Bạch Lâm lại vì cuộc điện thoại ấy,
chạy tới xỉ vả tôi một trận nữa. Tim tôi đã bị nàng biến thành cái sàng, bao sầu muộn, ấm ức và cả tình yêu đối với nàng đều rơi tọt hết cả.

Bạch Lâm tuôn xong một tràng dường như cũng nhận thấy bản thân vừa nãy hơi
luống cuống, bèn ngừng lại, nhìn tôi vẻ hơi áy náy. Tôi nghĩ chắc giờ vẻ mặt mình đã sầu đến cực điểm rồi, mẹ kiếp, nước mắt tôi thật muốn trào
ra.

Bạch Lâm thấy bộ dạng tôi như vậy, mặt càng lúc càng ngượng
ngùng. Chúng tôi cứ vậy im lặng nhìn nhau, không nói với nhau một lời.

61.

Theo ký ức của tôi, tôi đã từng mặt đối mặt im lặng cùng Bạch Lâm thế này
bốn lần. Lần đầu tiên là trong thang máy, sau khi có điện lại, lúc đó
tôi nhìn Bạch Lâm, lòng rất phấn khích nhưng cũng rất sợ hãi; lần thứ
hai là trước cửa bệnh viện hôm Trung thu, tôi vừa nhìn nàng vừa đi giật
lùi từng bước, khi đó trong tôi tràn đầy tự tin, cho rằng mình có thể hạ gục nàng; lần thứ ba là đêm có chuột xâm lược, Bạch Lâm đứng trước cửa
nhìn tôi đánh đàn, trái tim tôi lúc đó ngọt lịm như trám ngâm mật; lần
thứ tư chính là bây giờ, lúc này trái tim tôi trống rỗng.

Chúng
tôi nhìn nhau chừng hơn hai phút, rồi tôi thấy Bạch Lâm mấp máy môi, như định nói gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng, nàng lặng lẽ quay lưng bỏ
đi, chỉ để lại cho tôi bóng lưng côi cút.

Tôi nhìn theo tấm lưng thon gọn ấy, nàng vẫn khiến người ta thật xót xa.

“Tôi trông thấy rồi.” Đúng lúc bóng nàng sắp khuất sau bức tường, tôi lên tiếng.

Nàng khựng lại, tôi nói tiếp: “Tối hôm qua, tôi đã thấy chị cùng Cao Trào.”

Tôi vừa dứt lời liền thấy Bạch Lâm sững người bàng hoàng. Tôi cũng bất giác bàng hoàng, xem ra giữa Bạch Lâm và Cao Trào chắc chắn không phải quan
hệ trong sáng gì, nếu không nàng tuyệt đối không thể có phản ứng này.
Tuy Bạch Lâm rất kinh ngạc, nhưng nàng không hề quay đầu lại giải thích, cũng không bỏ đi, chỉ đứng đó, quay lưng về phía tôi, bất động.

Tôi cũng không hiểu sao mình lại nói ra câu đó, có thể vừa nãy đối mặt với
Bạch Lâm đã tiếp thêm cho tôi dũng khí, thực ra tôi không muốn đánh mất
Bạch Lâm trong tình cảnh không rõ ràng thế này. Ít nhất tôi cũng muốn
nói rõ với nàng rằng tôi thích nàng biết bao, ít nhất tôi cũng muốn cho
nàng biết, tôi gọi điện tìm tay Hình, hoàn toàn là vì nàng!

Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra: Bạch Lâm vẫn đứng đó chưa bỏ đi, lẽ nào cũng muốn nghe tôi giải thích mọi chuyện?

Trái tim đã lạnh giá của tôi bỗng cảm thấy có đôi chút ấm áp, tuy nói Bạch
Lâm không yêu tôi, nhưng nàng không phải không có chút tình cảm nào với
tôi. Vừa nãy nàng trút giận lên tôi, giờ hối hận nên muốn dùng cách này
để hóa giải tâm trạng bất mãn của tôi.

Tôi bỗng ý thức được đây
là cơ hội vô giá đối với mình, bởi cảm giác áy náy với tôi vẫn luôn là
tử huyệt của Bạch Lâm. Giờ nàng bày tử huyệt ra cho tôi điểm, chẳng lý
gì tôi lại từ chối.

Hơn nữa, từ sự việc lúc này có thể phân tích
thấy mâu thuẫn giữa Bạch Làm và tay Hình rất lớn, rất khó giải quyết,
nếu như lúc này tôi lại rút lui thì Bạch Lâm chỉ có một lựa chọn duy
nhất là Cao Trào. Mẹ kiếp, tôi phải diễn tiếp chiêu bi kịch, giành thắng lợi là tốt nhất. Nếu như không được thì tính cách khác. Tóm lại là
không được để lão khốn như Cao Trào có được nàng.

Suy tính xong kế sách, tôi quyết định xuất chiêu.

“Bạch Lâm!” Tôi nhìn nàng vẫn đang quay lưng về phía mình, chậm rãi nói:
“Đúng thế, chuyện giữa chị và anh Hình tôi chẳng có tư cách gì nhúng tay vào, nửa phần tư cách cũng không. Nhưng chuyện lần trước nguyên nhân là vì tôi, tôi thấy mình bắt buộc phải giải thích rõ với anh ta, đó dù gì
cũng chỉ là một sự hiểu lầm. Hai người đã ở bên nhau bao năm rồi, chị
chia tay với anh ta như vậy mà không thấy đáng tiếc sao?”

Bạch
Lâm im lặng đứng nghe, không thốt lên lời nào, ánh đèn trong phòng hắt
xuống lưng nàng, toát lên một cảm giác không sao nói nổi thành lời. Tôi
dừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Thực ra lâu nay tôi cũng rất
thích... cũng rất có... thiện cảm với chị. Giờ tôi có thể thẳng thắn nói với chị rằng, tối đó sau khi chị và anh Hình cãi nhau, tôi đã khá vui
mừng. Vì tôi nghĩ như vậy, có thể tôi sẽ có cơ hội ở bên chị. Hôm đó tôi đang bị cảm, chị đau buồn như thế nhưng vẫn không quên tôi, còn định
giúp tôi uống thuốc.” Nói đến đây, tôi lại nhớ tới đêm hôm đó, nhớ đến
dáng vẻ Bạch Lâm lau xong nước mắt quay sang chăm sóc tôi.

B