XtGem Forum catalog
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325530

Bình chọn: 10.00/10/553 lượt.

c vào công ty.

Hôm nay là ngày chính thức khai mạc, cuộc họp sẽ diễn ra ở phòng hội nghị
trong tòa nhà. Tôi và Tưởng Nam là hai người tới phòng hội nghị sớm
nhất, lúc đó trong phòng chẳng có ai. Tưởng Nam dẫn tôi sang phòng nghỉ
bên cạnh. Vừa ngồi xuống đã có em nhân viên tới rót trà. Đảo mắt qua
thấy mặt mũi cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều răng cửa hơi nhô ra
ngoài mấy milimet, kể cũng hơi phá tướng.

Tôi vừa uống trà vừa
cùng Tưởng Nam nói chuyện phiếm mấy câu, lại vừa nghĩ đến Bạch Lâm. Đang cố gắng kháng cự lại màn thảm kịch tối qua, bỗng ngoài hành lang vang
lên tiếng bước chân, ngay sau đó có người bước vào phòng hội nghị. Người đó vừa vào đã nói: “Ồ, em Tưởng à!”. Nói đoạn sấn lại gần, đưa tay khẽ
vỗ lên vai Tưởng Nam, rồi nói: “Hai tháng rồi không gặp, em còn đẹp hơn
xưa”.

Kể từ khi người đó bước vào, tôi đã quan sát rất kỹ, tuổi
tác khoảng hơn bốn mươi gần năm mươi, mặt mũi dung tục hệt mấy vai nam
chính trong phim sex Nhật. Bàn tay xấu xí của lão ta vỗ lên vai Tưởng
Nam rồi cứ lì ra đấy, lại còn vuốt ve không ngừng. Tôi cứ ngỡ với bản
tính cao ngạo của Tưởng Nam, chị ta sẽ lập tức trở mặt, không chừng cả
cốc nước giội thẳng đầu lão kia như chơi. Không ngờ Tưởng Nam chẳng hề
tỏ nửa vẻ tức giận, mà còn tươi cười chào lại tên ngốc đó: “Giám đốc Lâm ạ”.

Lão già ngồi xuống kề sát sạt bên Tưởng Nam. Tôi ngồi phía
đối diện, nhìn vẻ mặt bộ dạng lão ta như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống
Tưởng Nam ngay, lòng dội lên cục tức, chỉ muốn sút cho lão một chưởng.

Cứ vậy chừng khoảng hơn mười phút, lão già như thể chẳng nhìn thấy tôi,
chỉ biết có Tưởng Nam. Dần dần người đến đông hơn, sắp vào họp rồi, lão
mới đi ra chào hỏi những người khác. Lão đi rồi, tôi mới nhỏ tiếng hỏi
Tưởng Nam: “Vừa rồi là ai ạ?”.

Tưởng Nam nói: “Là một trong các
sếp của công ty chúng ta, họ Lâm”. Tôi nhìn Tưởng Nam, tự nhiên nhớ ra
trước đây từng nghe người ta nói chị ta có ô dù gì đó, liền nhủ thầm:
không phải chị có gì với lão ta đấy chứ! Tưởng Nam vẫn tỉnh bơ, như vừa
rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cuộc họp thật dài, liên tục từ
sáng cho tới tận giờ nghỉ trưa. Đầu óc tôi loạn hết cả, lúc nghĩ đến
chuyện Bạch Lâm cùng gã đàn ông đó, lúc lại nghĩ Bạch Lộ không biết đã
tỉnh chưa, khi lại thắc mắc Tưởng Nam liệu có phải là bồ của lão giám
đốc Lâm kia. Còn về cuộc họp diễn ra thế nào, tôi còn tâm trí đâu mà để
ý.

Buổi chiều tiếp tục họp tới hơn ba giờ rưỡi mới xong. Tôi bước khỏi phòng họp mà thấy choáng váng đầu óc. Đang định cáo mệt với Tưởng
Nam về sớm ngủ một giấc, thì chị ta đã lên tiếng trước: “Tiểu Triệu,
chiều nay cậu không có việc gì chứ? Đi cùng tôi tới chỗ này được
không?”.

Tuy chị ta hỏi với giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng tôi nào dám trái ý đành lập tức nói: “Không bận gì ạ, không bận gì ạ”.

Tưởng Nam thấy tôi nhận lời, bèn mỉm cười. Tôi bất giác sững người, cảm thấy
Tưởng Nam khi mỉm cười cũng có vài phần giống Bạch Lâm.

Cùng
Tưởng Nam rời khỏi công ty, chị lái xe đưa tôi ra đường lớn. Thượng Hải
quả thật rất phồn hoa, về điểm này thì ban ngày hay ban đêm đều có thể
cảm nhận thấu triệt. Tâm trạng Tưởng Nam có vẻ rất tốt, chị ta bật CD
trên xe. Tiếng nhạc vang lên, là bản “Yesterday” của The Beatles, tôi
bất giác ngẩn ra, không kìm được hỏi: “Phó giám đốc Tưởng, hóa ra chị
cũng thích nghe nhạc The Beatles à?”.

Tưởng Nam không trả lời, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, vừa như đang nhìn đường, vừa như đang nghĩ ngợi điều gì.

Xe chạy thẳng theo đường lớn, khoảng ba mươi phút sau thì dừng lại. Tôi
nhìn ra bên ngoài, lòng thoáng chút kinh ngạc. Chiếc xe đỗ trước cổng
một nhà trẻ!

Còn đang ngạc nhiên đã thấy Tưởng Nam ra hiệu cho
tôi xuống xe, rồi chị ta cũng bước xuống. Lòng tôi đầy nghi hoặc, thầm
nhủ: Tưởng Nam dẫn tôi tới nhà trẻ làm gì? Tôi đã quá tuổi rồi mà!

“Ha ha”. Tưởng Nam nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi bật cười, nói: “Tiểu
Triệu, hôm nay tôi giới thiệu với cậu một người bạn nhỏ”. Tôi chột dạ,
thầm nghĩ: Người bạn nhỏ nào, lẽ nào là con của Tưởng Nam? Không phải
chứ, bảo vệ khu nhà chị ta ở rõ ràng gọi chị ta là cô Tưởng cơ mà.

Tôi ôm mối nghi vấn, cùng Tưởng Nam bước vào nhà trẻ. Người trong nhà trẻ
có vẻ đều biết Tưởng Nam, có người còn chào hỏi chị. Vào bên trong, một
người có vẻ là giáo viên trông thấy Tưởng Nam liền vội vàng bước lại,
cười hỏi: “Cô Tưởng, lại đến thăm Đá Nhỏ à?”. Tưởng Nam mỉm cười gật
đầu, hỏi: “Đá Nhỏ gần đây thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời không? Học vẽ thế nào rồi? Cả tiếng Anh nữa?”.

Nhìn thái độ của Tưởng Nam,
chắc đến tám phần mười Đá Nhỏ kia là con chị ta. Sặc! Nhưng người ta rõ
ràng gọi chị là cô Tưởng mà! Trừ phi Tưởng Nam là bà mẹ đơn thân? Hoặc
đã ly hôn?

20.

Đến khi Đá Nhỏ xuất hiện, tôi cuối cùng xác định thằng bé chính là con trai của Tưởng Nam. Bởi nó vừa nhìn thấy
Tưởng Nam đã bổ nhào vào lòng chị ta, miệng gọi mẹ mẹ.

Đá Nhỏ
chừng bốn năm tuổi, trông rất đáng yêu, đôi mắt tròn đảo hết bên này đến bên khác,