
ấn
chuông đi!” Nàng nói, giọng nói du dương động lòng người, chỉ có điều
hoàn toàn hoảng loạn. Giọng nàng líu ríu khiến trái tim tôi mềm nhũn.
Lúc này điện thoại của tôi phụt tắt, khoang thang máy lại trở nên tối đen
như mực. Trong bóng tối, tôi dường như cảm thấy nàng khẽ run rẩy, rồi
nàng túm lấy cánh tay tôi, bàn tay không ngừng lẩy bẩy, hẳn phải sợ hãi
lắm rồi.
Đừng sợ! Tôi nói vậy rồi nhấn nút điện thoại, màn hình
lại sáng lên. Luồng ánh sáng yếu ớt trong khoảng không tối đen trở nên
sáng rõ lạ kỳ. Có lẽ vì quá sợ và căng thẳng, dù đã có ánh sáng, nàng
vẫn bám chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi sung sướng mở cờ trong bụng, không ngăn nổi cảm giác đê mê. Nàng khẽ nhắc: “Mau ấn chuông đi!”
Tôi “ừm” một tiếng nhưng vẫn không động đậy. Nàng lớn tiếng: “Sao anh vẫn không ấn đi!” Giọng nói đã mang chút giận dỗi.
Chậc! Tôi rủa thầm trong bụng: Cô không biết đường tự đi mà ấn à? Có phải cô
không làm nổi đâu! Xem ra phụ nữ đều thế cả, bất kể chuyện lớn nhỏ gì,
đều muốn ỷ lại vào đàn ông.
“Chị túm lấy tay tôi thế này, tôi ấn
làm sao được?” tôi làu bàu. Lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đang bám
lấy tôi, bèn kêu “á” lên một tiếng thất thanh, rồi nhanh như cắt rụt tay lại. Chúng tôi đứng rất gần nhau, ánh sáng điện thoại vừa vặn soi tỏ
khuôn mặt nàng. Vì vậy tuy rất tối, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn ra mặt
nàng đang ửng đỏ, hệt như một trái táo Fuji, dưới ánh sáng yếu ớt trông
càng đẹp đến lạ thường, khiến người ta chỉ muốn cắn một tiếng.
Cánh tay không bị níu giữ, tôi liền tiến lại phía cửa để ấn chuông. Nghĩ
cũng thật buồn cười, rõ ràng là nàng đứng cạnh cửa, tôi đứng bên trong.
Không ngờ thang máy vừa “treo” một cái, nàng chẳng những không ấn chuông mà còn chạy lại về phía sau. Thế nhưng nhớ lại bộ dạng lúng túng của
nàng ban nãy, vẫn thật rất dễ thương. Sự dễ thương của một người phụ nữ
trưởng thành, còn đáng yêu hơn cả sự dễ thương của mấy cô nhóc tuổi
teen!
2.
Bình thường đi thang máy, chưa từng nghĩ mình có
thể sẽ bị kẹt trong này. Không ngờ đến hôm nay lại bị hù cho một vố. Thế nhưng lúc này tôi rất sẵn lòng bị kẹt lại đây. Tốt nhất là đừng có ai
trực phòng bảo vệ, tốt nhất là thợ sửa thang máy tối nay đừng có đến.
Tôi vừa thầm nghĩ bậy bạ trong đầu, vừa đưa tay bấm chuông báo. Đoạn tôi rụt tay về. Thật mong cái chuông báo này cũng hỏng luôn đi.
Tôi
có một cái tật, đấy là bất kể làm việc gì, cũng dùng lực rất mạnh. Động
tác rút tay sau khi bấm chuông của tôi cũng vậy, khuỷu tay rụt về lại
hơi hướng ra phía sau. Chính trong khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên cảm
thấy khuỷu tay mình đã chạm phải vật gì đó. Mềm mềm, cảm giác rất có
tính đàn hồi. Một luồng kích thích chạy dọc người tôi. Tôi lập tức nghĩ
ngay đó hoàn toàn có thể là ngực của người phụ nữ kia! Tôi vội vàng thu
khuỷu tay về phía trước. Thực ra tôi rất muốn dừng khuỷu tay ở chỗ đó
lâu thêm chút nữa, nhưng tôi là người có đạo đức! Thu tay về rồi tôi
cũng thấy hơi hối hận. Quay đầu lại, quả nhiên không biết từ bao giờ
nàng đã đứng ngay sau tôi. Chắc hẳn nàng sợ đứng một mình trong bóng tối đây. Thế nên tôi tới đâu, nàng liền theo tới đó.
Tôi ngắm kỹ khuôn mặt nàng, muốn xem phản ứng của nàng sau sự cố chạm ngực vừa rồi.
Không ngờ nàng vẫn thản nhiên như không, thái độ như chẳng hề có chuyện gì
xảy ra. Lòng tôi chùng xuống thất vọng: lẽ nào chỗ tôi vừa đụng không
phải ngực của nàng? Nhưng có vẻ như đúng là chỗ đó! Đàn hồi như thế, mềm mại như thế, không thể sai được!
Vậy, sao vẻ mặt của nàng bình
thản thế kia? Hẳn là cố ý vờ như không biết gì đây. Hoặc nàng nghĩ đó
chỉ là hành động vô ý nên không muốn phản ứng gay gắt làm gì. Hoặc giả
lúc này nàng hoàn toàn u mê vì sợ, chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Tôi băn khoăn phân tích tình huống lúc nãy, còn nàng lại chẳng hay biết gì, thấy tôi quay đầu lại, liền hỏi: “Bấm chưa? Có ai đến không?”
“Bấm rồi,” tôi nói. “Đợi một chút, chắc người ta đến ngay thôi.”
Mồm thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi chỉ mong hôm nay đám bảo vệ rồng rắn kéo nhau ra ngoài hết đi.
Nàng “ờ” một tiếng, rồi im lặng. Khoảng ba bốn phút sau, không thấy ai đến,
nàng không bình tĩnh nổi, lại nói: “Sao vẫn chưa có người đến? Hay là,
gọi 110 thử xem!”
“Ừm, được thôi,” tôi nói.
Người đẹp đã
có lời đương nhiên tôi phải thực thi ngay, lập tức gọi tới 110. Mới gọi
không lâu, đã nghe thấy bên ngoài có người đập cửa thang máy ầm ầm. Tiếp đó dường như còn nghe thấy tiếng kéo cửa thang máy ngay bên dưới vọng
lên. Chắc có người ở tầng một mở cửa thang máy. Ngay sau đó, có tiếng
người gào to: Trong thang máy có ai không?
Sặc! Trong này không
có ai thì ma nào bấm chuông? Tôi rủa thầm trong bụng. Chắc chắn đám bảo
vệ hoặc tổ sữa chữa tới phá chuyện tốt của tôi đây.
Nàng nghe
thấy tiếng hỏi mà như gặp được cứu tinh, hét lớn: “Có người, có người!”
Nàng hét như thể muốn xé toạc cổ họng, chỉ sợ người bên ngoài không nghe thấy. Trong không gian tĩnh lặng, giọng nàng càng trở nên lanh lảnh.