Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325211

Bình chọn: 8.5.00/10/521 lượt.

g dám ngồi. Không hiểu vì sao, vừa bước vào đây đã có cảm giác gò bó mất tự nhiên. Xem ra hoàng cung ngày xưa
xây cất trang hoàng uy nghiêm lộng lẫy cũng là có dụng ý cả, chỉ cần
bước vào nơi đó, khí thế bức người cũng đủ để không ai dám sinh lòng lỗ
mãng rồi.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền! Tôi đứng thần
người, lần đầu tiên cảm thấy mê lực của kim tiền rõ ràng đến vậy. Nực
cười là trước kia hồi còn học đại học, vẫn tự cho mình là thanh cao, tin vào mấy câu nhăng cuội gì mà phú quý bất năng dâm, không thể nào bị
tiền bạc cám dỗ. Đến tuổi này rồi, chỉ cần anh giàu có, chẳng phải là
muốn gì được nấy sao…

Nghĩ đến đây, thắc mắc lúc nãy lại lập tức hiện lên trong đầu tôi: Vì sao Tưởng Nam dẫn tôi về đây? Chị ta muốn bao tôi thật ư?

Tôi cũng biết, chuyện tôi thầm đoán già đoán non liệu có phải Tưởng Nam
định dụ dỗ mình hay không thực ra chỉ là hoang tưởng viển vông. Một sinh viên vừa tốt nghiệp như tôi, chẳng có gì trong tay, mẹ kiếp, còn là
người nhà quê, mặt mũi tuy không đến nỗi nào, nhưng còn lâu mới đến đẳng cấp hào hoa đẹp trai. Tôi và Tưởng Nam, khác nhau như cóc ghẻ với thiên nga. Chị ta không đời nào, và cũng chẳng việc gì phải dụ dỗ tôi cả!

Thế nhưng, Tưởng Nam cho tôi cùng đi Thượng Hải cũng coi như là biệt đãi
tôi rồi, giờ lại còn dẫn tôi về nhà chị ta nữa, việc này không thể không khiến tôi mơ tưởng hão huyền.

“Ngồi đi, Tiểu Triệu!” Tôi đang suy lên nghĩ xuống trong lòng thì Tưởng Nam lên tiếng: “Cậu cứ đứng thế làm gì?”

Ừm, ừm. Bấy giờ tôi mới dám ngồi, ngồi đã ngồi rồi, nhưng vẫn không dám đặt hành lý trong tay xuống, sàn nhà Tưởng Nam quá sạch, tôi chỉ e hành lý
của mình dây bẩn ra thôi. (Thực ra vừa rồi, tôi cũng phải đắn đo mãi mới dám bỏ giày bước vào đây.)

“Hội nghị lần này có lẽ phải kéo dài
mất bốn năm ngày.” Tưởng Nam cũng ngồi xuống, nói: “Cậu cứ tạm thời ở
lại đây, công ty không phải thanh toán tiền khách sạn cho cậu nữa.”

“Gì ạ?” Nghe vậy tôi lập tức đứng bật dậy. “Phó giám đốc Tưởng!” Tôi lắp
bắp: “Thế này… làm sao… làm sao được ạ? Tôi tìm bừa một cái nhà nghỉ là
được rồi.”

“Nhà của tôi có phòng cho khách, tuy đã lâu rồi tôi
không ở đây, nhưng hàng ngày đều có lao công tới quét dọn,” Tưởng Nam
nói. “Cứ vậy đi!” Tôi vẫn định nói thêm nhưng Tưởng Nam vẻ như đã không
còn nhẫn nại nữa, khoát tay làm tôi sợ không dám mở miệng.

Tiếp
đó Tưởng Nam dẫn tôi vào phòng dành cho khách, mức độ hào nhoáng trong
phòng này cũng không cần phải nói thêm. Tôi đặt hành lý xuống, rồi lại
theo Tưởng Nam ra ngoài.

Lúc này chiếc đồng hồ lớn ngoài phòng khách đánh tinh tang lên sáu tiếng, Tưởng Nam nói: “Đã 6 giờ rồi à, cậu đói chưa?”

“Chưa ạ,” tôi đáp. Tưởng Nam nhoẻn cười, nói: “Vậy cậu đợi đấy, tôi đi tắm
cái đã rồi chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể rẽ vào siêu thị mua ít đồ.”

Trời! Đi tắm? Tôi chột dạ, thầm nghĩ: không phải chị ta đang ra ám hiệu cho
tôi đấy chứ? Tuy tôi đã coi qua không ít phim ảnh, kiến thức lý luận
cũng thuộc nằm lòng, nhưng kinh nghiệm vẫn là con số không thôi! Giờ nên làm gì? Tiến hay lùi đây?

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, Tưởng Nam
lại nói: “Ngồi tàu hỏa nửa ngày trời cũng oải thật, cậu muốn tắm thì đợi một lát cũng đi tắm đi. Rồi chúng ta đi ăn đồ tây, thế nào?” Nói đoạn
chị ta mỉm cười. Tôi bất giác đờ người, đã làm việc ở phòng Thu mua lâu
vậy rồi, nói thực, chưa bao giờ thấy Tưởng Nam cười, mọi người đều nói
chị ta là kiều nữ lạnh lùng, hơn nữa còn là lãnh đạo, trước nay đối với
chị ta tôi đều nhất kính nhì sợ. Chưa từng dám nghĩ một nụ cười như vậy
có thể xuất hiện trên gương mặt chị ta. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải
nói lại, chị ta cười nhìn cũng rất dễ thương, giống như Bạch Lâm trong
thang máy đêm đó, sự dễ thương của một phụ nữ trưởng thành.

Tắm
xong, Tưởng Nam và tôi ra ngoài, xuống dưới đánh xe đi ăn tối. Ngồi
trong xe, tôi xem ra đã hiểu vừa nãy Tưởng Nam nói đi tắm hoàn toàn
không phải muốn dụ dỗ tôi, nhưng nhớ lại lúc ấy, ngồi trong phòng khách
nghe tiếng nước chảy thấp thoáng vọng ra từ phòng tắm, thật thấy khô
khốc mồm miệng. Tưởng Nam tắm xong lại càng thơm tho thanh mát, vô cùng
gợi cảm. Chị ta còn kêu tôi đi tắm, nhưng tôi ngại không dám đi. Giờ
nghĩ lại, thật hối hận quá…

Lòng thầm nghĩ bậy bạ, chiếc xe do
Tưởng Nam lái cứ thế bon bon tiến về phía trước. Cửa kính xe đóng kín,
trong xe bật điều hòa, không nóng cũng không lạnh, thoải mái lạ thường.
Thượng Hải phồn hoa bên ngoài như cách biệt hẳn với tôi, ngắm cảnh đường phố qua lớp cửa kính, dường như cảm thấy đẹp hơn mấy phần so với bình
thường. Xem ra xe xịn đúng là xe xịn, ngay đến ngồi bên trong ngắm phong cảnh cũng thấy đẳng cấp hơn hẳn xe thường.

Tuy đã tới Thượng Hải một lần, nhưng vẫn còn rất xa lạ với nơi đây, lại thêm giờ là buổi tối, nên hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Chỉ thấy có vô số những tòa
nhà cao tầng, cùng muôn ngàn ánh đèn neon. Rất lâu sau, xe mới dừng lại. Một người phục vụ ăn vận gọn gàng tới giúp chúng tôi mở cửa và đỗ xe hộ Tưởng Nam


80s toys - Atari. I still have