
cùng Tưởng Nam bước vào. Cứ nghĩ vào trong sẽ có thể tìm thấy Đá Nhỏ, nào
ngờ một cô trong trường nói đã mấy ngày hôm nay Đá Nhỏ không đến lớp.
Tưởng Nam nghe vậy sắc mặt liền trở nên kỳ lạ, bước khỏi trường, chị lấy điện thoại ra, bấm số liên tục nhưng xem ra đều không gọi được cho
người cần gọi.
Lên xe, Tưởng Nam không nói không rằng, nhấn ga
phóng như bay về phía trước. Tôi im lặng ngồi một bên, lòng thầm băn
khoăn: Vì sao Tưởng Nam lại cuống thế này? Lẽ nào tên khốn họ Cố đã đem
Đá Nhỏ ra nước ngoài rồi? Có phải chị vừa gọi điện cho thằng cha đó
không? Giờ chị phóng nhanh thế này là vì muốn đi tìm hắn ư?
Bao ý nghĩ lướt vụt qua đầu tôi, nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ Tưởng Nam lái xe hiện giờ. Khoảng mười phút sau, xe tiến vào một khu nhà cao cấp. Đỗ xe trong sân rồi, Tưởng Nam vẫn không nói với tôi lời nào, xuống xe
chạy vào một tòa nhà. Tôi thấy chị như vậy, sợ xảy ra chuyện gì bèn vội
vàng xuống xe chạy theo.
Đến khi chúng tôi ra khỏi tòa nhà, Tưởng Nam đã gần như phát điên! Nhà Cố Minh Hạo ở trong tòa nhà này, nhưng
khi chúng tôi tìm đến nơi, ra mở cửa lại là một phụ nữ trung niên béo
tốt. Lúc đó tôi còn nghĩ đây không phải là mẹ kế tay họ Cố tìm cho Đá
Nhỏ chứ? Đợi Tưởng Nam hỏi ra mới biết họ Cố kia đã bán nhà rồi.
Sặc! Đến tám phần mười là tên khốn đã ra nước ngoài! Tưởng Nam nắm tin tức
không nhanh nhạy, hoặc đây vốn là do Cố Minh Hạo rắp tâm sắp đặt từ
trước. Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Tưởng Nam, lòng tôi quặn lại. Ra đến
gần xe, tôi định giành lái, không ngờ Tưởng Nam đã ngồi ngay vào ghế lái chính, tôi đành vòng sang bên ngồi vào ghế lại phụ, lòng không khỏi
phấp phỏng: Với tình trạng Tưởng Nam bây giờ, không biết có thể lái xe
được không?
Quả nhiên xe vừa ra khỏi khu nhà, Tưởng Nam đã nhấn
ga như điên. Giao thông Thượng Hải rất đông đúc, chị thế này khiến tôi
càng thất kinh khiếp đảm. Đang định mở miệng bảo chị lái chậm một chút
thì nghe chuông điện thoại của Tưởng Nam reo lên.
“A lô!” Tưởng
Nam nghe điện thoại. Nhờ phúc cuộc điện thoại này, tốc độ xe cuối cùng
cũng được giảm xuống một chút. Tiếng từ đầu bên kia vẳng lại rất lớn,
sặc, ra là con quỷ háo sắc họ Lâm. Nghe loáng thoáng hình như lão khốn
muốn kêu Tưởng Nam tối nay đi cùng hắn, Tưởng Nam nghe xong liền đột
nhiên to tiếng buông một câu: “Tôi không rảnh!” rồi cúp luôn máy.
Tôi ngồi bên mà thấy vô cùng hả hê, ngóng sao ngóng trăng, cuối cùng cũng
ngóng được lúc Tưởng Nam ra uy với lão khốn đó. He he, cũng chỉ trách
lão già gọi điện không đúng lúc... Đang hỉ hả trong lòng, chợt tôi thấy
Tưởng Nam đỗ xe vào vệ đường, rồi nói: “Tiểu Triệu! Cậu tự bắt xe về
trước đi, chị còn có việc, không chở cậu được nữa...”
Tôi như
thằng ngốc bị Tưởng Nam đuổi khỏi xe, rồi lại như thằng ngốc đứng bên
đường nhìn theo xe Tưởng Nam xa dần. Chị phóng nhanh như đua với gió.
Đàn bà? Đàn bà! Tự nhiên tôi nhớ đến lời của một triết gia nào đó: Không nên tìm hiểu phụ nữ đang nghĩ gì, bởi bạn mãi mãi chẳng bao giờ đoán
nổi!
Tôi ôm nỗi sầu trong lòng quay về nhà Tưởng Nam. Vào thẳng
phòng cho khách tôi đổ ụp xuống giường, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Nghĩ đến sự thay đổi của Bạch Lộ, đến con tim giao động của Bạch Lâm, và cả chuyện của Tưởng Nam và Đá Nhỏ. Vừa nghĩ, tôi vừa đợi Tưởng Nam,
nhưng mãi chị vẫn không về. Sợ chị xảy ra chuyện gì, tôi không ngừng gọi vào số di động của Tưởng Nam, nhưng chị tắt máy.
Mãi đến hơn
chín giờ sáng hôm sau, Tưởng Nam mới gọi lại cho tôi. Chị bảo tôi tự
quay về công ty trước, chị vẫn còn vài việc phải xử lý, phải hai ngày
nữa mới về. Tôi hỏi là việc gì thì chị không nói, hỏi chị chuyện Đá Nhỏ
tính thế nào chị nói chị có cách. Ngắt điện thoại, lòng tôi trống rỗng.
Tôi đã rất muốn quay về vì muốn gặp Bạch Lâm, nhưng giờ tôi lại có chút
không muốn rời Thượng Hải, vì tôi không yên tâm về Tưởng Nam.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng mới quyết định trở về. Dù gì Tưởng Nam cũng là cấp trên của tôi, chị bảo tôi quay về công ty tôi không thể không về.
Hơn nữa quả thực tôi cũng quá nhớ Bạch Lâm rồi, tính ra đã hơn tuần nay
chúng tôi chưa gặp nhau.
Mười giờ sáng tôi ngồi xe về, đến nơi đã là buổi trưa. Nếu là mọi khi nhất định phải hôm sau tôi mới vác mặt đến công ty, nhưng giờ thì khác, tôi thực sự muốn sớm gặp lại Bạch Lâm, dù
chỉ sớm hơn một giây thôi cũng hạnh phúc lắm rồi.
Đến công ty mới là một giờ, còn chưa đến giờ làm chiều. Trong phòng chỉ có cánh phụ nữ
Trần Hữu Dung, Chu Tĩnh đang ngồi đàm tiếu chuyện thị phi của ai đó,
không thấy Bạch Lâm đâu.
Tôi vừa bước vào cửa đã bị Trần Hữu Dung trông thấy. Chị ta lập tức xởi lởi: “Chẳng phải Tiểu Triệu kia sao? Về rồi đấy à!”
Tôi gật đầu, đám Chu Tĩnh sau đó cũng tới tấp chào hỏi tôi. Thấy vẻ mặt mấy bà chị đều có gì là lạ, tôi bèn hỏi: “Sao thế? Lại đang nói xấu ai à?”
“Tiểu Triệu, cậu dạo này không ở công ty, không biết công ty mình đã xảy ra
chuyện lớn gì đâu...” Trần Hữu Dung được mệnh danh là cái loa số một của phòng Thu mua, nghe tôi hỏi khôn