
ức Bảo bực mình phải đi mua thêm vài cái đồng hồ treo tường cho cái quán cà
phê để xem giờ.
Mãi đến tối, hắn mới được về nhà, Nhi Hoa mặt lấm lem, trông rất mệt mỏi.
“Không sao chứ?”.
Bảo lo lắng hỏi .
“Hoàn toàn không, mọi thứ đều rất tốt”.
“Nhi Hoa, vào đây bưng dĩa gà lên đặt trên bàn thờ cho mẹ”.
Tiếng bà Trang, mẹ của Bảo gọi từ trong phòng bếp.
“Dạ”
“Thôi em đi đã, tí mình nói chuyện”.
Nhi Hoa chạy nhanh vào trong phòng bếp.
Bảo đứng im, mẹ hắn gọi Nhi Hoa là con, là con đấy, không phải là cháu, mà
nàng cũng dạ, a ha, xem ra Bảo lo lắng hơi bị thừa rồi. Hơn nữa quy định của nhà họ Hoàng của hắn là cô con dâu mới phải tự làm mọi thứ, rồi tự
đặt mâm lên trên bàn thờ, thế mà giờ lại có mẹ hắn giúp, hà hà, vậy là
hắn lo lắng vớ vẩn rồi, Nhi Hoa thực sự là làm rất tốt.
“Em dâu rất khá”.
Tiến-anh họ tới đánh lên vai Bảo.
“Sao hả anh?”.
Bảo ngơ ngẩn hỏi.
“Rất tốt, còn giỏi hơn cả vợ anh nữa, khiến cho cả nhà trên dưới đều rất thích, còn vào bếp giúp nấu ăn”.
“Thật thế hả anh?”.
“Ừm”.
Bảo cười vui vẻ, quả là Nhi Hoa của hắn thật giỏi. Nhà hắn có chuyện vào
bếp giúp nàng nấu ăn đã là chuyện cổ tích xuất hiện rồi. Thế thì việc gì hắn phải lo nữa. Chắc chắn lần này Bảo sẽ không gặp khó khăn gì trong
việc cưới hỏi cho mà xem.
Sau ba ngày ở quê, Bảo và Nhi Hoa cuối cùng cũng trở về, nhưng không phải là hai người trở về mà là 10 người.
Gia đình Bảo vớ được cô con dâu tốt quá nên từ ông, bà rồi đến ba, mẹ, anh, chị đều cùng đi tới nhà hắn, không phải là thăm mà là đi hỏi cưới. Xem
ra ngày cưới của Bảo và Nhi Hoa sẽ không còn xa.
“Anh này, ba mẹ nói là ngày 1 tháng sau sẽ đi hỏi, rồi ngày 12 tháng sau nữa sẽ cưới”.
“Ừ, được đấy, xem nào, tháng sau là tháng 12, vậy nếu mà cưới ngày 12 tháng 12 năm 2012 thì quá đẹp rồi”.
Bảo hai mắt sáng lên nhìn Nhi Hoa.
“Ừm, ngày đó là ngày đẹp đó anh”.
“Tất nhiên rồi”.
Chỉ còn một tháng nữa là cuối năm, Bảo bận bịu với bao nhiêu là công việc,
nào là dnah hiệu giáo viên dạy giỏi của năm, chuẩn bị ôn thi cho học
sinh khối 12, rồi lễ cưới của chính hắn, mọi việc cứ như là đang chờ hắn vậy.
Chính xác, hôm nay là ngày hắn đi hỏi cưới, Bảo háo hức lên xe, hôm nay hắn cùng lũ bạn, rồi học sinh, gia đình cùng nhau hò reo
sang nhà Nhi Hoa, Bảo khá phấn khích, không biết Nhi Hoa tâm trạng như
thế nào chứ hắn thì vô cùng sung sướng, đến nổi tối qua hắn không tài
nào ngủ được, may mà mệt quá nên thiếp đi chứ không hắn cũng thức vì cái cảm giác lâng lâng như có hơi men trong người.
Người ta nói là
chỉ có cô dâu mới háo hức, lo lắng và hay suy nghĩ, nhưng mà Bảo cũng
háo hức, cũng lo lắng, cũng tưởng tượng, cũng suy nghĩ. Có lẽ là vì hắn
dạy văn, nên tâm hồn cũng bay bổng.
Ai cũng chúc mừng , tuy hôm
nay chỉ mới hỏi cưới thôi nhưng mà Bảo đã vui vẻ mât ngủ rồi, không biết đến hôm cưới, tâm trạng Bảo sẽ như thế nào nữa.
“Xuống xe, nhanh nhanh một chút nào, chú rể chuẩn bị nhanh một chút”.
Tiếng anh Tiến- anh họ hối thúc khiến Bảo tỉnh lại sau hàng loạt suy nghĩ.
Cả nhà cùng lật đật đi vào, nhà dâu chuẩn bị cũng rất chu đáo. Bảo mỉm
cười khi thấy Nhi Hoa trong bộ áo dài truyền thống. Đúng là lâu lắm rồi
hắn mới thấy nàng mang áo dài. Nhi Hoa nói là tuy nàng mang áo dài đẹp,
nhưng mà nàng là người yêu thích tự do và thoải mái, chính vì thế mang
áo dài có vài phần là bị ép buộc.
Hai bên gia đình cử ra hai người lớn tuổi được kính trọng ra nói chuyện xin hỏi, rồi cùng thắp hương kính tổ tiên.
Một ngày mệt mỏi và đầy lo lắng, nhưng mọi thứ đều diễn ra rất tốt, buổi hỏi cưới diễn ra vô cùng tốt đẹp.
Ting… ting … ting.
Nhi Hoa gọi cho hắn.
“Alô, em hả?”.
“Tất nhiên là em rồi, không em thì là ai nữa”.
“Ừm”.
“Hôm nay mệt quá anh ạ”.
“Mệt nhưng vui là được, anh thấy rất vui, em không thấy vui sao?”.
“Có, vậy là chả mấy chốc nữa anh là chồng của em rồi”.
“Không, em là vợ của anh chứ”.
“Xì, mặc kệ anh đấy. À mà anh chuẩn bị cho tiệc cưới xong chưa? Mai sang ghi thiệp với em nhé”.
“Ừ, anh biết rồi”.
“Thế nhé, em phải làm việc đây, xin nghỉ phép nhưng chưa làm xong mấy việc vặt, phải dàn xếp đã”.
“Ừm, anh cũng phải làm việc”.
“Thế thì bye anh”.
“Ừm, bye vợ”.
“Bye chồng”.
Bảo mỉm cười, hắn và Nhi Hoa đang thống nhất cách gọi, tập gọi vợ chồng cho quen, sau này cưới rồi đỡ phải ngại ngùng.
Tình “ảo” sẽ luôn luôn đẹp hơn “thực” nhưng mà Bảo thấy là “thực” lại
hay hơn, nó có một cái gì đó rất tuyệt vời, giống như tình yêu giữa Bảo
và Nhi Hoa vậy, cũng quen qua điện thoại, cũng rất “ảo”, rồi quen nhau,
rồi yêu nhau, và cuối cùng là cưới nhau.
Trước ngày cưới, Bảo hấp tấp chạy khắp nơi, một là chuẩn bị cho tốt tất cả mọi thứ, hai là đi gặp cô dâu mới.
<