Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326333

Bình chọn: 9.5.00/10/633 lượt.

ệ lại mất
tích, đến chiều mới thấy nhắn tin, cũng chẳng chúc mừng chúc mẽo gì cả,
chỉ đứng ngoài nhà sách nằn nì bắt tôi chạy ra ngoài nhờ tí việc, chẳng
hiểu lại nhờ vả gì, đành phải xỏ tạm đôi tổ ong rồi lóc cóc chạy ra
ngoài, vừa đi vừa ngoáy mũi. Vừa ra đến nơi thì đã thấy hắn ung dung
ngồi trên xe, quay lưng về phía tôi, tay còn cầm một bó hoa hồng nhung
to đùng, tôi sướng quá, nhảy lên như phải bỏng, cuối cùng thì cũng chỉ
có mình tiểu đệ thương tôi nhất! Vừa nghĩ, tôi vừa chạy lon ton như một
con điên phi đến đập cái bốp vào lưng tiểu đệ, tiểu đệ đang thần người
ra suy nghĩ cái gì đó nên giật mình không để nghĩ, bao nhiêu suy nghĩ đi theo tiếng “Hự!” phun ra hết. Tôi xấu hổ quá! Không biết phải giấu mặt
vào đâu, mà cũng trơ tráo giả vờ không xin lỗi, chỉ nhăm nhe chầu trực
vơ lấy bó hoa.

- Ê hê hê! Hoa cho huynh à? Hoa của huynh phải không?

Vừa nói, tôi vừa chắp tay ra đằng sau lưng, khom lưng đi dò dẫm xung
quanh bó hoa rồi hớn hở chỉ chỉ, ngước mắt lên nhìn chớp chớp vẻ ao ước. Long nhìn thấy thế lại bật cười ha hả, rồi không cò quay nhiều nữa,
liền dúi thẳng bó hoa thơm ngát vào mặt tôi, khiến tôi sướng đến tê
người, xong đâu đấy hắn mới lật bài tỉnh rụi.

- Hoa cho mẹ đấy! Mang về nhà cắm đi, khi nào về Hòa Bình thì đưa cho mẹ!

- Cái thằng cha này…

Tôi cầm bó hoa trong tay, chỉ muốn bóp nát rồi cắm vào đầu hắn làm cái
lọ luôn cho rồi, nhưng vừa hình dung đã thấy cái lọ quá xấu xí nên đành
kiên nhẫn nhịn nhục làm hòa, chỉ cố nén giận mà lẩm bẩm chửi trong cổ
họng. Mặc dù vậy, Long vẫn thừa sức nghe thấy, nhưng anh ta không thèm
để tâm mà chỉ vỗ vỗ tay lên yên xe, bảo tôi trèo lên rồi đèo đi có việc. Ngồi sau chiếc yên xe cao chót vót của Long, chân tôi đung đưa chẳng
chạm tới bàn để chân nhưng vẫn cười sung sướng, nghĩ đến hình ảnh một
chàng một nàng đèo nhau trong ngày lễ, nàng được chàng tặng bó hoa hồng
đỏ thắm nên mỉm cười rạng rỡ, mắt long lanh mà tôi lại không khỏi buồn
cười, chỉ biết tiếp tục giả bộ để đánh lạc hướng mọi người, có ai hay
chúng tôi chỉ là huynh đệ đâu cơ chứ!

Không hiểu sao
vào một ngày lễ đầy nữ tính như thế này, Long lại đưa tôi đến thư viện
trường X để làm gì không biết. Sau khi ổn định một chỗ ngồi trong thư
viện, Long mới giải thích với tôi rằng chỉ còn một tháng nữa là anh ấy
sẽ thi lên thạc sĩ rồi, từ giờ cần phải thường xuyên đến thư viện để tìm thêm tài liệu về học, tôi nghe mà mặt cứ nghệt ra, chẳng bao giờ tưởng
tượng được con người ăn nói hàm hồ, hành động ngớ ngẩn này lại có thể
nhận bằng thạc sĩ. Nhưng thôi, Long đã có chí lớn thì tôi cũng không
ngại giúp, vậy là cả buổi chiều, hai đứa chỉ chôn chân trong cái thư
viện chán ngắt toàn mùi sách báo, Long bảo tôi tìm quyển nào là tôi
quyết lăng xăng tìm cho bằng được cuốn ấy, ít ra thì cũng không đến nỗi
là một người vô dụng. Lúc học cũng như lúc làm việc, Long dường như biến thành một con người hoàn toàn khác, tập trung, nghiêm túc, đôi lông mày thỉnh thoảng khẽ chau lại vì phải suy nghĩ, ánh mắt rất hút hồn, chỉ
tập trung vào những dòng chữ loằng ngoằng đang nhảy múa trên trang giấy
trắng… khiến tôi không sao rời mắt nổi. Đang say sưa ngắm nhìn tiểu đệ
học bài thì bất thình lình, một tập sách dày cộp đập cái rầm lên bàn
riêng của chúng tôi, rồi một khuôn mặt vừa vênh váo vừa xấu xí lại bất
ngờ xuất hiện, nhăn nhở đến trơ tráo ngồi phịch xuống trước khi được sự
đồng ý của chúng tôi. Hình như cô ta có sở thích là chọc phá người khác
và muốn làm gì là làm bằng được thì phải.

Tôi khẽ quay sang nhìn Long, đánh mắt hỏi ý, anh ấy chỉ hơi nheo mày lại rồi khẽ lắc lắc đầu, có ý “Bỏ đi, không quan tâm”, vậy là mặc kệ cho Ly cứ ngồi một mình thao thao bất duyệt đến nỗi khiến mọi người xung quanh phải nhìn
vào bàn chúng tôi với ánh mắt vô cùng khó chịu thì cô ta cũng vẫn nhất
quyết không dừng cái loa rè của mình lại. Mặc cho chúng tôi, cả hai
người đều cố gắng cắm gằm mặt vào cuốn sách dày cộp trên tay, không để
mình bị ảnh hưởng bởi những lời nói châm chọc đầy hàm ý của cô ấy, suốt
cả buổi chiều, cô ta chỉ liên tục đề cập đến những kỉ niệm khi xưa kia
mình với Long cũng từng đến đây, từng ôn bài với nhau như thế này, anh
ấy là mối tình đầu của cô ấy, hai người họ đã từng rất hạnh phúc với
nhau, Long có rất nhiều tật xấu, rất nhiều thói quen nhỏ nhặt cần phải
để ý, nếu tôi yêu anh ấy thì tôi cũng phải để ý thế này thế kia… Tôi
ngồi nghe mà chỉ muốn nổ cả não, nếu như trước kia họ đã từng hạnh phúc
như thế, cô ta đã có thể hiểu Long đến từng chân tơ kẽ tóc như thế thì
vì lý do gì mà họ lại chia tay nhau? Cái gì cũng có thời hạn cả thôi, đã qua rồi thì đừng nên cố chèo kéo lại như thế chứ! Hành động này thật là trơ trẽn, nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ ném lòng tự trọng của mình
đi để cư xử một cách thiếu thông minh như thế này. Sau đó, vì vẫn cần
tìm hiểu thêm một ít tài liệu trong đống sách, Long vẫn cố gắng kiềm chế chịu đựng thêm ba mươi phút nữa, rồi bất thình lình, anh ấy đóng sập
sách lại, tóm lấy cổ tay tôi kéo tuột ra ngoài, khiến tôi giật mình đến


Teya Salat