Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327600

Bình chọn: 9.00/10/760 lượt.

m xỉa vì lúc đó tôi đã chặn facebook anh ta rồi.
Hừ!

Tối hôm đó tôi đã rất khó ngủ, cả đêm trằn trọc
mãi, rút cục lại tỉnh dậy vào lúc ba giờ đêm, khi ngoài trời đang mưa rì rào. Tiếng nước mưa lách tách rơi xuống bên hiên nhà, bắn vào ban công
những tiếng róc rách nghe rất giống tiếng nước nhỏ giọt vào xô trong bức di thư trên Mai Lĩnh, tôi đột nhiên lạnh người, cố gắng túm lấy hai mép chăn, úp lên kín mặt, co người lại nằm im thin thít. Thôi được rồi, một là bây giờ thức đến sáng, hai là bây giờ cố nhắm mắt ngủ, bằng không
tôi sẽ phải nhìn thấy một chuyện không nên thấy, rồi có khi hưởng thọ
lúc hai mốt tuổi cũng không chừng.

Nằm trong chiếc
chăn bông trùm kín đầu, tôi thở dốc, sự ngột ngạt trong chăn thật sự
khiến tôi không sao ngủ được, trong lúc tôi đang vô cùng căng thẳng thì
đột nhiên lại có tiếng loạt xoạt vang lên xung quanh, tôi tê cứng cả
người lại, nằm im bất động. Những tiếng loạt xoạt bắt đầu tiến lại gần
tôi hơn, tôi cảm nhận thấy thế, rồi bất ngờ, “nó” nhảy phắt lên người
tôi, dẫm dẫm. Tôi sợ đến mức chỉ muốn hét toáng lên nhưng lại phải cố
bịt miệng mình vào, nín thinh không dám hé răng nửa lời, rồi “nó” bắt
đầu bước từng bước một trên cơ thể tôi, ung dung, chậm rãi…

Cuối cùng, “nó” đột ngột dừng lại ở đầu tôi, rồi nhảy phắt xuống. Tôi
thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì “nó” cũng đã đi rồi. Nhưng không, khi
nỗi khiếp sợ còn chưa chấm dứt thì “nó” lại bất ngờ cào cào vào mép chăn của tôi, tôi giật mình, chợt nhận ra những hành động quen thuộc. Vội
vàng he hé mở chăn ra, thì ra là Jerry, nó đang nhìn tôi với ánh mắt
trong veo màu vàng sâu hun hút, thật sự mà nói đêm khuya nhìn thấy con
mèo lông đen sì, mắt vàng sáng rực như thế thì tôi chỉ muốn vãi ra quần. Nhưng đằng này lại là Jerry, con mèo tôi yêu quý, cứ tưởng nguyên một
tháng không gặp nhau nó quên béng tôi rồi. Tôi từ từ mở to mép chăn ra
cho Jerry chui vào, nó lập tức đủng đỉnh chui vào ngay, rồi nhanh như
cắt trèo phắt lên bụng tôi, co tròn người như một con cuốn chiếu, tuy
nặng trịch nhưng lại rất ấm, tuy hơi khó thở nhưng lại mang đến cảm giác rất an toàn, khiến tôi cứ thiếp dần đi từ lúc nào không biết.

………………

Tết này đúng là mẹ đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ ăn trong tủ lạnh cả rồi,
từ gà cho đến bánh chưng, thịt đông, giò, chả, rau thịt cho đến mứt kẹo, đủ cả. Vậy nên cuối cùng thì những việc mà tôi phải làm cũng không có
gì nhiều, đêm ba mươi, sau khi thắp hương cúng ông bà tổ tiên và dặn bố
phải hạ lễ vào đúng lúc giao thừa, tôi quyết định sang nhà Mita, thực
hiện khế ước truyền thống mà vợ chồng tôi vẫn làm hằng năm, đó là đi
chơi giao thừa cùng nhau, rồi sau đó tất cả chúng tôi sẽ ngủ lại nhà
Mita cho đến sáng hôm sau thì mới về. Truyền thống đó đã kéo dài suốt ba năm nay, vậy mà đến năm thứ tư thì Mita lại đột nhiên thông báo rằng nó bị mệt và chỉ muốn ở nhà. Thật là mất hứng! Lúc nhận được tin đó là khi tôi đang hăm hở trên đường đi tới nhà nó, quần áo, trang điểm đều đã
chuẩn bị kĩ càng cả, cuối cùng thì lại nhận được cái tin như cục shit
rơi vào đầu. Tôi thất vọng tràn trề, nhưng vẫn quyết định một mình đi
lên hồ hưởng thụ. Mita ngốc nghếch muốn rúc đầu trong nhà, không xem
pháo hoa ở trên hồ thì cứ việc, tôi vẫn sẽ một mình thực hiện thói quen
này.

Năm nay rút kinh nghiệm từ mấy năm trước, hôm nay tôi sắm cho mình một
đôi giày búp bê đế bằng, loại giày mà ngày thường tôi không bao giờ ngó
tới, guốc cao gót mới là bạn thân thực sự của tôi. Một mình tản bộ trên
con đường dài từ nhà lên đến hồ, cứ tưởng gần Tết thì đường phố sẽ vắng
vẻ hơn vì thường thì vào những ngày này người dân ngoại tỉnh đã trở về
quê hết, nhưng hôm nay có lẽ lại là loại lệ, càng lên đến mạn gần hồ,
đường xá lại càng tắc nghẽn, thậm chí chỉ là đi bộ thôi cũng thật khó
khăn khi phải lách qua cả rừng người đông nhung nhúc. Khoảng gần 12 giờ, tôi quyết định dừng chân lại tại một điểm ven bờ hồ, đón chờ khoảnh
khắc giao thừa vụt sáng trên không trung rồi nổ đùng đoàng như mưa sao
băng vậy. Chỗ tôi đứng lúc đầu rất thoáng mát, nhưng càng gần sát giờ
bắn pháo hoa, không khí trong lành càng giảm đột ngột, xung quanh tôi
chỉ toàn những là mùi người và người, cũng may chẳng có ai bị hôi nách.
Tôi đứng một chỗ vắt vẻo trên mỏm đá gần cầu Thê Húc, cũng có thể coi
đây là một vị trí đắc địa đối với con người có chiều cao khiếm tốn như
tôi, tay ôm chặt chiếc túi xách, không ngừng cảnh giác với những bàn tay quờ quạng xung quanh mình, mặt thì vẫn tỉnh bơ, hồi hộp hướng lên trời
chờ thời khắc giao thừa tới.

Chỉ một lát sau, những
tiếng đếm ngược: “Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!...” đồng thanh vang lên cùng
lúc với tiếng pháo hoa bất ngờ bay vút lên không trung, nổ đùng đoàng
trên nền trời xanh thẫm, những điểm sáng lung linh cứ chảy dài, chảy dài thành hình dòng thác, rồi hình trái tim, lẫn trong màu xanh đen huyền
ảo, tựa dải ngân hà uốn lượn muôn hình muôn dạng. Bản thân tôi cũng là
một người thích sự náo nhiệt, vậy nên trong khoảnh khắc ấy, khi chỉ có
một mình, tôi đã không ngừng hét lên thật to “Happy New Ye


XtGem Forum catalog