
xin hai người đấy. Xin
đừng bỏ tụi con mà. Huhu...
Bên ngoài cửa phòng bệnh chỉ
có những tiếng thở dài của vị bác sĩ và mấy cô y tá buồn
thay cho hai đứa nhỏ cùng một lúc như mất đi kả ba lẫn mẹ.
Chúng nó còn quá nhỏ để chấp nhận sự thật. Sau một hồi đau
lòng quá, hai chị em nó thiếp đi cạnh giường bệnh.
Một
ngày sau. Tại đám tang của ba nó có rất nhiều khách đến dự,
ai cũng chia buồn với chị em nó. Nó giờ đây như người mất hồn, nó ko khóc nữa, có lẽ nó đã khóc hết nước mắt thật rồi. Em nó cũng vậy. Từ sau cái ngày ba nó mất, mẹ nó bại liệt,
tập đoàn của bama nó trở ra tranh giành chức vụ, loạn hết kả
lên. Nó ko có ai là người thân kả. Nó may mắn được luật sư
Thành Lập- luât sư của ba nó giúp đỡ về khoản tài sản. Nó
quyết định bán đi căn nhà- nơi tổ ấm của gia đình nó suốt bao
năm qua. Nó lâp được một cuốn sở tiết kiên nhưng cũng chỉ đủ
để chi tiêu cho việc ăn học, chữa trị cho mẹ. Luật sư Lập mua
giúp nó một căn nhà gỗ nhỏ đep, ở gần ngoại ô thành phố. Nó
và em nó sống ở đó, mẹ nó cũng được đưa đến bệnh viện gần
nhất chỗ nó ở để tiện chăm sóc.
6 năm sau.
Cái tên 2 tiểu thư nhà họ Dương dần dần bị mọi
người lãng quên. Cũng chẳng ai biết đến sự tồn tại của hai
chị em nó nữa. Giờ đây, chúng nó trở thành 2 thiếu nữ xinh
đẹp. Nó với đôi mắt lấp lánh đen huyền bí, ánh nhìn cực kì
duyên. Dưới hàng mi dưới có một hàng những viên kim cương nhỏ
gắn vào càng làm tôn vinh lên vẻ đẹp cho đôi mắt lẫn khuôn mặt.
Ngày ba mất, nó như điên dại. Nó ngồi ngắm con dao nhỏ
rồi bất giác đưa lên mặt. Mũi dao đã chạm vào da thit nó. Máu
chảy. Nhưng con dao đã bị hất ra bởi Tiểu Nhi. Hậu quả là 1
vết sẹo nhỏ nằm dưới hàng mi mắt dưới của nó. Sau này Tiểu
Nhi đã bắt nó chi đính đá để che đi vết sẹo này, những viên
kim cương ấy được lấy ra từ chiếc vòng tay ba nó tặng nhân ngày sinh nhật. Tên thật của nó bây giờ là Dương Thiên Chi. Dương
Thuý Nhi là tên em nó.
Cuộc sống ko được ai bảo vệ, chúng
nó phải tự chăm sóc bảo vệ lẫn nhau. Rồi chị em nó đi học
võ. Với Nhi là tự vệ còn với nó là để xả stress. Chị em nó
học nhanh chóng và giờ thì Nhi lên đai đen karate, taywondo,...
Còn nó thì khỏi nói, huyền đai của các môn võ nổi tiếng đều
được nó chinh phục.
Số tiền tiết kiệm và tiề ba mẹ để
lại bây giờ cũng vơi đi nhiều. Nó quyết để dành số tiền ấy
chữa bệnh cho mẹ vì nó ko muốn mất đi thêm người mẹ yêu quý.
Chị em nó nhờ học bổng mà tiền phí hoc giảm một nửa. Sau 6
năm, nó cũng đã lớn và quyết định đi làm thêm để kiếm tiền.
IQ của nó cũng cao nên nó hoc ít hơn Nhi. Nên 7h tối là nó đi
làm ca 2 đến tận 10h mới về. Vất vả thế nhưng chj em nó rất
hạng phúc, từ hào vì làm ra đồng tiền nuôi sống bản thân mà
ko phải dựa vào ai kả. Mẹ nó ngày kàng tiến triển hơn, khẽ
động đậy đươc vài ngón tay, chỉ thế thui nhưng chi em nó cũng
đủ hạnh phúc rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên nó hoc ở trường mới sau kì nghỉ hè.
Trên con đường tới trường vào một buổi sớm chớm thu dịu nhẹ,
lá đỏ bay xào xạc trên đường. Trên chiếc xe đạp nhỏ có một cô
nhóc đầu đội mũ lưỡi trai đen, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt bị che khuất 1 nửa bởi lớp khẩu trang mỏng chỉ lộ ra đôi mắt kim
cương lấp lánh đến kỳ lạ. Nó tung tăng đạp xe trên con đường lá đỏ, kảm nhận được cái bình thản của cuộc sống. Bỗng một
chiếc môtô lao tới sượt qua nó khjến nó ngã nhưng may nội công
thâm hậu, nó đã kip nhảy ra khỏi xe. Chiếc môtô dần ra rồi mất
hút. Nó thì ko sao nhưng ngựa sắt của nó thì rất nhiều sao.
Đứt phanh, xẹp lốp, méo vành, tuột xich. Nó đành phải mang xe
đi sửa rồi maraton đến trường. Giờ là 7h45 phút, muộn hoc rồi
nhưng nó ko thể nghỉ ngay buổi đầu được. Tới nơi, ngôi trường
THPT Đại Vương to lớn, đồ sộ hiện ra trước mặt nó nhưng đáng
tiết là cổng đã bị khoá. Nó đành ra kổng sau rồi leo rào
vào. Với sức bật của nó thì chẳng có gì khó cả. Nó leo
vào, nhảy xuống thì :
- Áaaaaaaa! " RẦM".
" tiếng gì thế nhỉ??"- nó tự hỏi.
- Con nhỏ kia có xuống khỏi người tôi ko thì bảo?- Một giọng nam vang lên.
Nó mới nhận ra từ nãy tới giờ nó đang ngồi lên lưng một
người nằm bẹp dí dưới đất. Vội bước xuống, nó rối rít:
- Xin lỗi. Tôi ko có ý. Xin lỗi anh.
- Lỗi kái con khỉ, cô đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt của cậu
chỉ để trang trí thui hả? - Cậu nói nhưng mặt vẫn cúi xuống
vì đau
-