
Chỉ thấy rốn của bụng to phun ra sợi chỉ trắng cứng rắn bắn hướng Nghiêm Học.
“Tơ nhện?” Tả Niệm lầm bầm.
Nghiêm Học nâng tay lên, định chụp lấy tơ nhện nhưng tơ lại đổi phương hướng xông hướng Khâu Tử Dạ.
“Dạ!” Khâu Tử Lộ hét một tiếng.
Khâu Tử Dạ tránh không kịp, bị tơ nhện bao lấy. Khâu Tử Dạ dùng đao chém, nhưng chẳng có tác dụng gì với tơ nhện.
“Để tôi!” Nghiêm Học nói, nâng tay lên, tơ nhện rũ xuống mặt đất, đứt.
Không đợi bụng to kinh ngạc, Nghiêm Học lắc mình đi tới trước mặt bụng to, thò tay “đào tim”, cả tay đâm vào vị trí trái tim bụng to. Đây là lần đầu tiên đám Khâu Tử Dạ thấy Nghiêm Học sử dụng năng lực khủng bố này, ngừng thở.
“Oa thật! A Học.” Tả Niệm nói.
Nhưng Nghiêm Học không rút tay lại.
“Sao vậy A Học?” Tả Minh Vũ thấy có gì không đúng, vội hỏi.
Mọi người không dám lên tiếng, có chút lo lắng, chắc là Nghiêm Học hơi sợ bản thân như vậy đi. Nhưng họ biết Nghiêm Học không phải loại người như thế, huống chi cậu còn là vì cứu mọi người.
Lúc này, Nghiêm Học chậm rãi quay đầu lại, mặt đầy rối rắm nói.
“Minh Vũ, chiêu này oai thì oai thiệt, nhưng gớm quá.” Nghiêm Học nói xong cảm giác nặng nề nín thở chớp mắt tan biến.
Mọi người đầu nổi gân xanh, thầm nói: “Biết trước không nên nghĩ A Học phức tạp như vậy.”
“Còn không rút tay ra?” Tả Minh Vũ nhếch khóe môi cười.
“A!” Nghiêm Học kinh kêu một tiếng, rút tay ra, nhìn tay đầy máu màu xanh, cảm thán. “Mình thật là anh dũng!”
“Đừng ba hoa, tiếp tục đi!” Đào Chân nói.
Thế này Nghiêm Học mới phản ứng lại, giải quyết hai dị hình bị kinh đến ngây như phỗng. Nghiêm Học cau mày nhìn tay mình. Tả Minh Vũ như biến ảo thuật lấy ra khăn sạch lau tay cho Nghiêm Học.
“Nếu không quen thì sau này đừng dùng năng lực đó nữa.”
Nghiêm Học ngẩng đầu lên, hỏi.
“Minh Vũ, tại sao máu của chúng có vàng, có xanh?”
“Em đang suy nghĩ về chuyện này?”
“Nếu không thì là gì?”
“...”
“Minh Vũ! Cảm giác oai thật nha!”
“Em không thấy buồn nôn?”
“Có thể tưởng tượng thành nước sơn!”
“... ”
Mọi người tiếp tục tiến lên.
Ban đêm, Tả Minh Vũ giao Nghiêm Học bảo vệ mọi người, chỉ mình anh ra đi. Nghiêm Học gác đêm để mọi người nghỉ ngơi, mình thì ngồi đó lo lắng suông.
“Minh Vũ có bị lạc đường không?”
“Anh ấy có đem theo tiền?”
“À, không cần tiền.”
“Sao còn chưa trở về?”
“Thì ra mới qua hai phút!”
“Không có Minh Vũ sao mà thời gian trôi qua lâu vậy nè!”
“Anh ấy đi tới đâu rồi nhi?”
Khi sắc trời sáng, cậu vẫn đang lầm bầm.
“Tên đáng ghét, còn chưa trở về...”
Thì cảm giác hơi thở của Tả Minh Vũ, sau đó bị người ôm từ phía sau. Miệng người đó dán tai cậu, nói.
“Trông em thật giống hòn vọng phu, nhỉ?”
Hơi thở ấm áp thổi vào tai, Nghiêm Học đỏ mặt quay đầu giả bộ giận không thèm để ý ai, lòng thầm nói: “Tại sao hơi thở của anh ấy làm mình thấy yên lòng như vậy?”
Hai người ôm một lát mới đánh thức mọi người dậy. Tả Minh Vũ lấy ra bốn thứ cỡ cái nút áo giao cho Đào Chân, đôi tình nhân họ Khâu và Tả Niệm. Đào Chân vừa thấy liền không bình tĩnh, kích động gào.
“Oa! Máy cảm ứng! Tân tiến nhất!”
Tả Minh Vũ gật đầu, cũng đeo lên người mình và Nghiêm Học.
“Mang vào đi, sau này có lẽ sẽ tách ra. Đến phòng nghiên cứu tôi sẽ phát kính sát tròng nguyên bộ cho các người, sẽ thấy màu sắc của người có máy cảm ứng.” Ngừng một lát, anh nói tiếp. “Tôi là màu đỏ, A Học là màu xanh, Khâu Tử Dạ là màu vàng, Khâu Tử Lộ là màu xanh lá, Đào Chân là màu trắng, Tứ ca là màu tím.”
Mọi người gật đầu, bỏ máy cảm ứng vào tận cùng trong quần áo, cố định thật chặt.
“Ngừng lại.” Tả Minh Vũ nhẹ giọng ngăn mọi người.
Nghiêm Học nghiêng tai lắng nghe, hỏi.
“Là cái gì nhỉ? Dường như rất lớn.”
“Không biết, nhưng rất lợi hại, cẩn thận chút.”
Mọi người không dám hít thở mạnh, nhìn chằm chằm cánh rừng không xa.
“Tôi nghe thấy mùi sợ hãi nha!” Theo tiếng nói là một sinh vật có đầu chó, hai cái đầu, ba cái đầu, kế tiếp là thân người. Một người mọc ba cái đầu chó.
“Đây là gì? Chó địa ngục ba đầu?” Đào Chân hỏi.
“Ghê quá, chó địa ngục nhà ai mà xấu như vậy!?” Khâu Tử Lộ tiếp lời.
“Cũng đúng.”
“Đừng làm rộn, hắn rất mạnh.” Tả Niệm nhắc nhở. “So với mấy thứ trước kia thì không cùng đẳng cấp.”
“Dám vũ nhục ta! Các ngươi sẽ phải trả giá!” Chó ba đầu nói.
“Ta sợ quá đi!” Tả Niệm nghiêm giọng. “Em dâu, lên đi!”
“Tại sao là tôi?” Nghiêm Học chỉ mũi mình, hỏi.
“Được rồi Tứ ca, anh đừng chọc A Học khóc.” Tả Minh Vũ bao che.
“Tôi đâu có dễ khóc đâu!” Nghiêm Học giận.
“Các ngươi quá khinh thường người rồi!” Chó ba đầu cũng giận, luôn bị mấy người này bỏ qua.
“Ngươi đâu phải người!” Mọi ng