
u mình đã chọn bên này thì không tiện nói thêm cái gì.
Trong lúc An Tiểu Chi tràng giang đại hải bịa chuyện thì Đường Tư đột nhiên quát to một tiếng.
“Đại Dương! Cẩn thận!”
Dương Nhuận Tự vội tránh né nhưng vẫn bị một con cương thi chưa chết cắn vào cổ chân. Gã giận dữ một gậy đập nát sọ não cương thi.
“Ui... má nó!” Dương Nhuận Tự đau đến chửi tục.
Ba cô gái luống cuống tay chân bao vết thương cho Dương Nhuận Tự, không ai phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng – bị cương thi cắn, nghĩa là sẽ biến dị.
“Đại Dương, cảm thấy đỡ hơn chưa? Vết thương còn đau không?” Đường Tư lo lắng hỏi.
“Ưm, đỡ hơn nhiều rồi.” Dương Nhuận Tự cảm thấy vết thương hơi ngứa, nhưng gã không nói ra.
“Sớm biết vậy nên đi cùng họ, có lẽ sẽ không bị thương.” Lan Kỳ nói lời nghe giống như oán trách thật ra chỉ là thuận miệng.
“Tôi không thèm đi cùng biến thái thân phận không rõ ràng!” Dương Nhuận Tự phản bác, gã cảm thấy mình bị xem thấu, bị khinh thường.
“Đúng! Loại đàn ông như đại Dương mới đáng tin. Nếu cô hối hận thì cứ đi đi, đi tìm đám biến thái kia đi!” Đường Tư nói giúp bạn trai.
Cô ôm bạn trai mình, để gã dựa vào ngực mình nghỉ ngơi. Dương Nhuận Tự nhìn Đường Tư, bỗng nhiên có loại cảm giác cồn cào khó hình dung, giống như là đói, rất rất đói. Gã bất giác liếm môi. Không ai chú ý tới Dương Nhuận Tự biến đổi.
“Tôi không có ý đó, nhưng các người gọi người ta biến thái cũng hơi quá đáng...” Lan Kỳ có chút không vừa mắt, nhưng bây giờ mình ăn nhờ ở đậu, không tiện nói quá rõ ràng.
“Bọn họ chính là biến thái!” An Tiểu Chi khẳng định nói.
“Nhưng mà họ...” Lan Kỳ chưa nói hết lời thì bị Dương Nhuận Tự lên tiếng đánh gãy.
“Tư Tư... em thật thơm… em... em thật là dụ hoặc... anh... anh nhịn không được muốn cắn em một miếng...” Dương Nhuận Tự nói xong lại liếm môi khô ráo, cảm giác đói bụng ngày càng mãnh liệt.
“Tư Tư... em thật thơm... em... em thật là dụ hoặc... anh... anh nhịn không được muốn cắn em một miếng...” Dương Nhuận Tự nói xong lại liếm môi khô ráo, cảm giác đói bụng ngày càng mãnh liệt.
“Đáng ghét, đại Dương, anh nói gì vậy, có mặt người khác kìa...” Đường Tư hờn dỗi vỗ nhẹ Dương Nhuận Tự, hiển nhiên cô hiểu sai ý của gã.
Dương Nhuận Tự chộp lấy cánh tay Đường Tư vỗ mình, kéo tới trước cái mũi ngửi ngửi, liếm một cái. Đường Tư phát hiện có chỗ không đúng, dùng sức rút ra cánh tay nhưng bị Dương Nhuận Tự bắt chặt. Cô luống cuống không ngừng giật tay ra, hét to.
“Đại Dương! Anh làm gì vậy! Thả em ra! Dương Nhuận Tự! Anh mau buông em ra!”
Ai biết Dương Nhuận Tự nghe xong chẳng những không thả ra còn cắn sâu vào tay Đường Tư.
Đường Tư đau đớn bật khóc.
“A! Đại Dương, anh buông em ra! Anh đang làm gì vậy! Anh làm sao vậy? Xin anh thả em ra đi! Thả em ra!”
Dương Nhuận Tự không thèm nghe Đường Tư khóc kêu giãy dụa, răng nanh cắn mạnh, xé một khối thịt khỏi cánh tay Đường Tư. Đường Tư hét một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Dương Nhuận Tự ngon lành nhai thịt bạn gái, máu chảy ra khỏi khóe miệng gã, hòa lẫn với máu đọng bên khóe miệng. Lan Kỳ và An Tiểu Chi sớm bị biến cố đột ngột khiến sợ hãi không biết nên làm gì. Họ quên cứu người, quên kêu cứu, quên thét chói tai, thậm chí quên cả chạy trốn. Họ chỉ đứng đó ngây ngốc nhìn Dương Nhuận Tự và Đường Tư “trao đổi”.
Dương Nhuận Tự ăn xong thịt trong miệng, cảm giác đói khát chẳng những không giảm bớt, ngược lại cảm giác đói còn hơi cả trước đó lan tràn trong thân thể. Máu của Đường Tư không còn là mùi tanh và vị rỉ sắt trong cảm nhận của gã mà biến thanh vị thơm ngọt! Mùi thịt của Đường Tư trong cảm quan của Dương Nhuận Tự càng mãnh liệt hơn, loại mùi này tựa như chất độc, khiến Dương Nhuận Tự muốn ngừng mà không được. gã chưa từng biết Đường Tư ngon như vậy.
Gã lôi cô lên, liếm máu trên cánh tay cô. Đau đớn khiến Đường Tư tỉnh dậy. Cô thấy Dương Nhuận Tự mồm máu vẻ mặt thỏa mãn liếm máu trên tay mình. Cô sợ, rồi lại không dám mất lý trí la to, sợ kích động Dương Nhuận Tự chẳng biết tại sao trở nên như vậy, do đó khiến mình lần nữa bị tổn thương.
Cô nhẹ giọng nói:
“Đại Dương... đại Dương... anh... anh làm sao vậy? Sao anh biến thành như vậy? Đại Dương... anh bình tĩnh chút... trước tiên thả em ra được không?”
Dương Nhuận Tự nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy Đường Tư sợ hãi nuốt nước miệng, cái cổ trắng ngần có thể lờ mờ thấy mạch máu. Gã vươn đầu tới gần cổ Đường Tư, liếm nhẹ. Đường Tư sợ đến không dám động đậy. Dương Nhuận Tự liếm vài cái, không hề báo trước bỗng cắn xuống! Đường Tư vừa đau vừa sợ nhưng không dám giãy dụa, cô sợ nếu mình giãy dụa sẽ giống như cánh tay, bị xé xuống một khối thịt.
Cô nhịn không được khóc la.
“Đại Dương! Anh thả em ra! Em là Đường Tư đây! Anh không nhận ra em sao? Đại Dương! Anh thả em ra được không? Em là Tư Tư đây! Em là Tư Tư... hu hu hu hu...”
Dương Nhuận Tự rời khỏi cổ Đường Tư, n