
Nguyệt mở ra.
-1 sợi dây chuyền!-Bà thốt lên.
Mặt sợi dây là 1 viên đá trắng rất đẹp. Cô con gái mỉm cười đeo cho mẹ nói:
-Bằng bạch kim đấy ạ. Mặt của nó là pha lê.
Bà Lệ Nguyệt đưa tay sờ sợi dây chuyền nói:
-Ở đâu con có tiền mua thứ này?
Cô chỉ mỉm cười đẩy cho anh trai chiếc hộp to nhất. Sơn Nhã mở hộp, cậu lấy món quà ra, thốt lên:
-1 đôi giày! Mà còn là hàng hiệu nữa cơ chứ.
-Anh mang thử vào đi.
Cậu mang vào, quả là vừa y. Nhìn cô em gái đang cười đắc ý, cậu ngờ ngợ hỏi:
-Đôi này không rẻ đâu. Mày ở đâu có tiền mà mua?
Cô mỉm cười nói:
-Anh đem hộp quà này tặng chị Vương Bích giùm em nhé!
Sau đó cô lấy ra 1 chiếc cặp cất trong vali đựng quần áo, nói:
-Đây là thành quả của 5 năm dành dụm.
Cái cặp trông thế mà khá nặng. Cô gái nói:
-Anh hai kéo rèm lại đi.
Sơn Nhã hơi nghi ngờ, đứng dậy kéo 2 tấm rèm lại. Sau đó nhìn cô em gái kéo dây kéo cái cặp. Chiếc cặp mở ra, mọi người sửng sốt nhìn thứ bên
trong. Ngọc Minh lấy từng cọc tiền đôla ra đặt lên bàn, giải thích:
-Đây là số tiền mà 5 năm qua con đi làm thêm có được.
Bố cô hỏi:
-Con làm cái gì?
-Con làm nhân viên phục vụ sau đó làm người mẫu ảnh rồi làm quản lí cho 1 số ca sĩ nổi tiếng.
Sơn Nhã há hốc mồm nghe em gái nói. Cậu hỏi lại:
-Mày nói thật không đó?
-Chứ anh nghĩ em làm cái gì? Em có con bạn thân ở bên ấy là 1 người mẫu, nó giúp em kiếm việc.
Sau đó cô gái nói:
-Con có mua cả quà cho bà và các cậu nữa. Anh hai chở em đi đi.
Mẹ cô đã nói:
-Mới về đã đi đâu. Còn số tiền này thì sao đây?
Ngọc Minh nghiêm túc nói:
-Mẹ đổi sang tiền của nước mình đi rồi gửi ngân hàng hay đổi nhhà cũng
được. Mua xe cũng được luôn. Số tiền ấy không nhỏ đâu. Con đếm rồi. Ba
mẹ cứ đếm đi rồi nghĩ cách cất nó hay sử dụng vào việc gì. Giờ anh hai
chở em đi qua nhà bà.
Sơn Nhã đi thay quần áo, Ngọc Minh nói với mẹ:
-Mẹ ơi trưa nay mẹ làm món gì đó ăn nha.
Bà Lệ Nguyệt hỏi:
-Con muốn ăn gì?
-Lẩu!
-Được rồi để mẹ đi chợ.
Bố Ngọc Minh cất tiền vào cặp rồi cho vào tủ cá nhân của họ khóa lại, nói:
-Để tối chúng ta sẽ suy nghĩ tới việc này. 2 đứa đi rồi về sớm.
Xách cái vali đựng quà ra ngoài, Ngọc Minh leo lên xe của anh hai. Sơn Nhã chợt nhớ ra 1 điều hỏi:
-Sao mắt của mày thành màu xanh vậy?
-Em đeo kính áp tròng.
Sau khi nói chuyện, họ đến nơi. Trang Ngọc Minh gỡ nón bảo hiểm bước vào
nhà, 1 thằng nhóc khoảng mười mấy tuổi bước ra nhìn cô hỏi:
-Ơ chị là ai?
Ngọc Minh mỉm cười xoa đầu thằng em họ nói:
-Không nhận ra chị hả nhóc? Bà đâu?
1 người đàn ông lùn xủn bước ra hỏi Sơn Nhã:
-Đứa nào đây?
Sơn Nhã mỉm cười nói:
-Cậu út con bé Minh Minh mà cậu không nhớ sao?
Ông cậu ba nghe thấy 2 chữ Minh Minh từ trong nhà bước ra oang oang hỏi:
-Đâu? Con bé ấy về rồi à?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Con về rồi đây cậu ba.
Ông cậu tư với cái bụng phệ bước ra nói:
-Chèn đét ơi con bé này lớn dữ ta.
Ngọc Minh bật cười nói:
-5 năm rồi còn gì.
Thằng nhóc Kim Lạc chạy ra nhìn thấy bà chị họ, ôm chầm nói:
-Chị Minh Minh cuối cùng cũng về. Có mua quà cho em không đó?
Minh Minh cốc đầu thằng em nói:
-Chưa gì đã đòi quà.
Trạch Văn kéo tay bà chị họ nói:
-Em nhớ chị quá trời! Cả con bé Đằng Vân cũng thế. Chị về mà không chịu báo gì hết.
Kim Lạc cầm lấy cái vali trên tay Ngọc Minh nói:
-Chị để em xách cho.
Vừa vào trong nhà đã nghe thấy tiếng ré lên:
-Chị Minh Minh!
Đằng Vân, em gái của Trạch Văn ôm chầm lấy Ngọc Minh. Cô nhìn 2 bà mợ đang ngồi trên bàn với bà ngoại, bước lại chào:
-Con chào bà. Chào mợ tư, mợ út.
Bà ngoại Ngọc Minh mỉm cười, đưa bàn tay nhăn nheo nắm tay cháu gái nói:
-Ôi trời con bé Minh Minh đây sao? Nhìn con lạ quá đi mất.
Mợ út nhìn cô cháu gái hỏi:
-Minh Minh con đeo kính áp tròng à?
Ngọc Minh mỉm cười gật đầu. Mợ tư cũng mỉm cười nói:
-Đi du học về nhìn con đẹp ra hẳn ấy nhỉ.
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Mợ này chọc con hoài.
Đằng Vân ôm cổ chị hỏi:
-Chị qua đó có quen được anh nào không?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Có chứ! Rất nhiều người. Chị còn rất nổi tiếng nữa cơ.
Kim Lạc ngây ngô hỏi:
-Sao lại nổi tiếng?
-Chị là người mẫu ảnh.
Ông cậu tư ngạc nhiên hỏi:
-Con làm người mẫu ảnh?
Ngọc Minh hết mũi lên trời nói:
-Vâng!
Sau đó cô lôi mấy cuốn tạp chí do cô chụp ở trang bìa ra cho mọi người coi, mỉm cười nói:
-Con làm thêm! À đây là quà của con tặng mỏi người.
Sau đó cô mở vali lôi