
nữa, không như vậy nữa. úi dào giọng con này khỏe quá nhỉ. – còn có lần sau nữa hả? nó gầm lên như sư tử rống. Ôi chao, sao ko để ý xung quanh gì hết vậy chứ? Mọi người nhìn nó lắc đầu tiếc hùi hụi – đẹp mà khùng
Vừa bước vào cánh cửa của trung tâm thương mại Diamond, nó vui vẻ như những đứa trẻ, cứ chạy hết chỗ này tới chỗ kia, hết nhìn bên này lại ngó bên kia hệt như nhỏ nhà quê mới lên thành phố, làm 3 đứa còn lại đi sau nó mà cứ cúi cúi, sợ quê đây mà.
- Này cái áo kia đẹp ko? Nó chỉ vào cái áo pull trắng có in hình chú gấu poor
- ĐẸP…………….. cả ba đứa kia đồng thanh – trời mầy định tới đây để mua cái áo pull đó hả, mầy đúng là gái quê mới lên thành phố mà
- Cái gì ? Gái quê ? mới lên thành phố? Cái mặt nó lúc này không thể ngố hơn được nữa. Này mỗi người có sở thích riêng nha. Nó nói như để lấp liếm cái cục quê trong người nó – mà nè, tụi mầy thích gì thì chọn đi, tao tặng.
- Thật ko? Mầy có tiền trả ko đấy, sao tao thấy nghi ngờ quá nha
- Ô hay, mấy con này, lời bạn nói mà ko tin à,chọn đi, gì chứ mấy thứ này chỉ là con tép trên mép con miu mà tao thì là con miu, biết chưa? Con miu thì sao ? nhỏ Ngọc Ninh ngây thơ hỏi lại.- thì con miu liếm 1 phát thì con tép mất tích chứ sao, chậm hiểu quá đi. Nó bực bội đốp lại. – Là sao? Lần này tới lượt Tuyết Mai lên tiếng. Nó, cái mặt đang cố kìm nén bực bội, cái miệng thở phì ra ngoài một cái,làm mấy sợi tóc trước bay phấp phới, gằn lên từng tiếng : có.nghĩa.là.tụi.mày.cứ.chọn.thoải.mái.tiền.bạc.là.chuyện.nhỏ.hiểu.chưa? và rồi: do you understand ? nó như gầm lên nhưng lại cố kìm nén, ko thể buồn cười hơn, nhưng sau câu nói của nó thì ko thấy bóng dáng của đứa nào cả, tụi nó mỗi đứa một phương tìm thứ mình thích, ai mà dám đứng gần atula đang trong thời kỳ luyện công cơ chứ. Còn lại một mình, nó quay qua định tìm chỗ ngồi thì thật ko may là vừa quay đầu lại nó đã va phải thứ gì đó to ù ụ, làm đầu nó choáng váng và cái thứ đó ko ai khác chính là Thiên Vũ
- Này đi đứng kiểu gì vậy hả? bộ ko có mắt hả? đuôi cũng thấy lờ mờ chứ? Vừa đau vừa giận nó xả một tràng mà ko cần biết đối phương là ai.
- Này cô ăn nói có lý lẽ chút được ko,cô va vào tôi mà còn giở trò ăn vạ nữa hả. Vừa ăn cướp vừa la làng. Thiên Vũ cũng ko vừa. và rồi đại chiến thế giới thứ 3 đã nổ ra.
- Lý lẽ cái đầu anh, ai là người bị thương thì người đó là người bị hại chứ sao nữa. mà ko phải vừa ăn cướp vừa la làng là bản chất của người Việt Nam.
- Cô mà bị thương a, bị thương chỗ nào, cái miệng cô cứ ăng ẳng thế kia mà bị thương cái quái gì?
- Gì mà ăng ẳng, ý anh kêu tui là dog hả, tui sẽ kiện anh vì tội phỉ báng người khác xem anh có già mồm được nữa ko.
- Cô kiện đi, tui sẽ đi hầu, xem ai sợ ai, người đâu mà vô lý, con gái gì mà như cọp cái
- Anh nói ai là cọp cái hả, tui mà là cọp cái thì nãy giờ anh còn toàn cái mạng à
..........
- Hai người có thôi đi ko hả? định để bảo vệ đến lôi 2 người ra ngoài à? Quang Anh ko chịu được nữa la lên.
- Liên quan gì đến cậu/ anh. Cả nó và Thiên Vũ cũng đồng thanh, cả 2 nhìn nhau như 2 con bò tót sắp lao vào hút nhau.
- Này , mày còn ở đó làm gì vậy vào tính tiền cho bọn tao mau ko hả, Ngọc NInh ko biết ở đâu hớt ha hớt hải chạy ra phàn một câu xanh rờn, làm nó nuốt nước miếng cái ực , liếc xéo Thiên Vũ 1 cái, người đâu rõ vô duyên. Rồi chạy theo Ngọc Ninh vào quầy thu ngân.
Nó chìa cái thẻ cho thị thu ngân, ý bảo tính tiền đi, chị thu ngân nhận cái thẻ trong tay nó loay hoay một lúc thì quay qua : xin lỗi quý khách thẻ này đã hết hạn thanh toán rồi ạ.
- Hết hạn thanh toán? Nó ngạc nhiên, giương đôi mắt bồ câu ( con bay con đậu) lên nhìn chị thu ngân, ko hiểu, I don’t understand , chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? nó đưa thêm mấy cái thẻ nữa nhưng kết quả cũng vậy.
- A….HAHA…..HAHA bên này Thiên Vũ cười hả hê – ko có tiền mà còn làm bộ phách lối đã vậy còn bày đặt vào đây shopphing, thôi được rồi cô em, hôm nay đại gia đây đang vui, tiện tay thanh toán luôn hộ cô em vậy. haha….haha. Thiên Vũ nói xong lại cười như cố chọc tức nó, đâu biết rằng khuôn mặt nó bây giờ đang tối xầm , khuôn mặt lạnh như băng bắc cực.
“ rốt cuộc là chuyện gì? Có chuyện gì mà mình không biết” nó ko để ý tới lời nói của Thiên Vũ, càng ko biết là có 1 tên mắc dịch đang cố tình trêu chọc nó, nó vụt chạy đi trong con mắt ngỡ ngàng của những người ở lại
- Gì chứ. Giận rồi à. Mới nói có vậy mà giận à. Thiên Vũ lúc này mặt nghệc ra,ngu ko thể tả, tỏ vẻ hụt hẫng,một cảm giác khác lạ đang xâm chiếm hết người anh.
Nó chạy ra khỏi Diamond, leo lên taxi đi thẳng về nhà, may sao trong ví nó còn ít tiền mặt để trả tiền taxi chứ nếu ko thì … mất mặc chết mất. haizz
Nó chạy thẳng vào nhà, đụng ngay phải ông quản gia - tiểu thư đã về, lão có chuyện muốn thưa với tiểu thư. Đúng nó cũng đang có chuyện muốn hỏi đây mà – có chuyện gì ông nói đi. Nó lên tiếng – Chủ tịch có lệnh đóng băng hết các tài khoản củ