Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đại Tiểu Thư Đi Học

Đại Tiểu Thư Đi Học

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323152

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

h hỏi lại mà giọng cứ run run

- Uh – nó buồn thiu.

- Ôi ông anh của tôi, anh thật sáng suốt, haha… haha – nhỏ Hạ Vi la lên như bắt được vàng, tuy nhiên khi quay đầu lại,đập vào mắt nhỏ là mấy gương mặt đằng đằng sát khí, nhỏ vội giả lả làm bộ quan tâm nó:

- Ôi mầy buồn đó hả? cho chừa cái tật lăng nhăng, thích ngoại tình hả cưng. Haha anh yêu ta thật vĩ đại… haha – nhỏ lấy lại tinh thần cười ha hả làm nó tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng cũng ko nói gì nữa vì nó biết hình như ai cũng nghĩ nó như vậy mà, bây giờ công lý ko thuộc về nó, im lặng là vàng

Ba nhỏ còn lại thì nhìn nó lắc lắc đầu, mặt phức tạp, ko biết là đồng cảm, thương tiếc hay mỉa mai nhỏ nữa, thấy vậy nó càng sầu thảm hơn.

Bước vào phòng bệnh, phải nói đây là khách sạn năm sao chứ ko phải là phòng bệnh, đầy đủ tiện nghi ko thiếu thứ gì, đúng là bệnh viện quốc tế có khác mà.

Nó cứ nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh kia ko thôi, có lẽ đêm nay sẽ rất dài đây. Ngồi được một lúc, Kỳ Khôi muốn đưa nó về, vì trông nó mệt mỏi quá. Tuy nhiên nó lại ko chịu, nó muốn ở lại bên cạnh ai kia, biết là ko thể ngăn cản nó nên Kỳ khôi cũng chỉ có cách miễn cưỡng đồng ý, anh kêu mấy nhỏ kia về trước, để cho nó ở lại với Thiên Vũ, nhỏ Nguyên Thảo gật đầu đồng ý, đi ra cửa còn quay lại phán một câu xanh rờn

- Ở lại mà lập công chuộc tội đi.- thật tội nghiệp cho nó, đã buồn ko ai an ủi cho thì chớ vậy mà liên tiếp bị ném đá vô mặt trông nó tủi thân đến tội.

Kỳ Khôi chờ cho mọi người đi hết, anh cũng ra ngoài nhường ko gian lại cho một người đang tự kỷ và một người đang hôn mê.

Còn lại một mình trong phòng, nó nắm lấy bàn tay Thiên Vũ lên săm soi, miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, trong đầu thầm nghĩ “ con trai gì mà tay như con gái, đúng là công tử bột mà” rồi lại soi mói khuôn mặt anh “ con trai gì mà lông mi dài như vậy, không biết có phải đi nối mi ko nữa, rồi nào là …môi gì mà đỏ vậy, chắc là đi phun thêu thẩm mỹ rồi, ….vâng vâng và vâng vâng” nhìn tổng thể khuôn mặt đầy vết trầy sướt nhưng vẫn điển trai của anh nó biểu môi nói thành tiếng : mặt anh mà để lại sẹo thì tui mới là người từ hôn anh đó, hứ . Vừa nói xong cánh cửa phòng mở ra. Kỳ khôi bước vào trên tay anh là ly sữa nóng, anh đưa cho nó

- Nè em uống đi

Nó đưa tay cầm lấy ly sữa làm một hơi dài, bây giờ mới nhớ ra là mình chưa ăn gì. Thật tình. Uống xong, nó đưa cái ly lại cho Kỳ Khôi, rồi “ra lệnh” cho anh ra ngoài, Kỳ Khôi cũng sock với nó, nhưng rồi lại cười, anh xoa đầu nó kêu nó đi ngủ sớm đi, anh ở bên ngoài có gì thì gọi. Nó gật đầu rồi cũng ko nói thêm gì, vậy là đêm nay nó ngủ lại tại đây.

Sáng hôm sau.

Ánh nắng chiếu rọi khắp phòng, nó khẽ nhíu mày. Hôm qua sau khi Kỳ Khôi ra ngoài nó lại ngồi nói nhảm một lúc rồi cuối cùng thiếp đi lúc nào ko hay, lúc thiếp đi tay vẫn còn nắm lấy bàn tay của ai kia. Sáng sớm, Thiên Vũ khẽ trở mình khi thuốc mê đã tan, anh mở mắt ra cảnh đầu tiên đập vào mắt anh đó là … một thiên thần đang ngủ gật bên giường anh, ánh nắng chíu thẳng vào khuôn mặt kia, thứ ánh nắng đó làm gương mặt thiên thần đang ngủ lấp lánh, điều quan trọng là cô ấy đang nắm lấy tay anh… rất chặt, còn đang say sưa ngắm thiên thần thì thiên thần khẽ trở mình, rồi… ngóc đầu dậy… rồi …. Đưa tay lên miệng che cái ngáp dài tám cây số. Khuôn mặt điển trai lạnh băng, nhưng trong ánh mắt rất rối bời, anh lên tiếng

- Cô là ai?

Nó đang lơ mơ còn chưa tỉnh hẳn nghe anh hỏi nó giật mình, tỉnh hẳn. Nhìn thẳng vào mắt anh, nó hỏi lại:

- Anh đang hỏi tôi?

- Chẳng lẽ tôi hỏi không khí.

- Anh ko biết tôi?

- Biết tôi hỏi làm gì?

- Thật ?

- Điên

Nó đờ đẫn.

1s

2 s

3s

- BÁC SỸ…………………… nó nhắm mắt, hít một hơi dài, hét một tiếng, đánh thức cả bệnh viện.

Trong phòng bệnh cao cấp, một toán bác sỹ y tá đang thực thi nhiệm vụ to lớn là kiểm tra sức khỏe cho thiếu gia Lê Thiên Vũ, vì sau khi tỉnh dậy anh ấy có dấu hiệu mất trí nhớ khi mà bản thân ko nhận ra cô vợ sắp cưới Hoàng Kỳ Vân của mình.

- Này nó sao rồi? mất trí nhớ thật hả? – Quang Anh lanh lẹ hỏi ngay khi ông bác sỹ vừa quay đầu lại.

Vẻ mặt người bác sỹ già có vẻ đăm chiêu, chưa biết kết luận sao thì một giọng nói vang lên phía sau làm mọi người giật mình.

- Mất trí nhớ? mầy có bị điên ko Quang Anh? Rảnh rổi sinh nông nổi hả? ko có chuyện gì làm thì về nhà đi đừng có đứng đó mà nói chuyện vớ vẩn.

- Mầy biết tao là ai hả Vũ? – Quang Anh trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên quá độ, như ko tin được những gì mình nghe thấy nên vội hỏi lại.

- Mầy có thôi đi ko thằng điên kia? – Thiên Vũ tức tối gắt gỏng.

- Vậy là sao hả bác sỹ?- nó rụt rè hỏi vị bác sỹ đáng kính.

Vị bác sỹ già khẽ nhíu mày, đằng hắng một cái rồi nhẹ giọng nói:

- Trường hợp này khá đặc biệt cậu ấy có thể nhớ hết mọi chuyện, cũng như nhớ hết mọi người chỉ trừ sự việc xảy ra tai nạn và…. Tiểu thư