
GIRL
– Dương Vân Nguyệt Cầm (Nó) :16t
Chiều cao 1m7 cân nặng 52kg. Người Việt-Anh.
Gia Thế: Sống xa ba mẹ năm 10tuổi. Học nhảy cóc vì một số lý do, về
sau mọi người sẽ pít 14tuổi tốt nghiệp 4 trường đại học danh giá với
thành tích suất sắc
(Nguyệt Cầm: Tác giả gắn bom trong miệng hã >_< //// T/g: im
lặng, muốn nổi tiếng thì ngồi nhìn thôi //// Cầm gật đầu khí thế: Ok,
ok)
Tính Tình: Nắng mưa thất thường, Giỏi tất cả các môn học lẫn thể
thao. Thông thạo nhiều thứ tiếng vì lí do kỹ thuật nên không thể bật mí
cho các bạn được. biết võ Karatedo; Judo; Kiếm đạo…. IQ 300/300 (vô đối)
Bang chủ Ẩn của một băng nhóm trong thế giới đêm.
.
.
– Hoàng Mỹ Bội Kỳ : 16t bạn thân của nó từ nhỏ
Chiều cao 1m72 Cân nặng 55kg. Người Việt-Nhật.
Học nhảy cóc giống nó.
Đôi mắt to màu tím gợi lên nét quyến rũ, môi anh đào chúm chím, mũi
cao, da trắng hồng không tì vết, tóc được cắt ngắn toát lên vẻ năng
động-cá tính.
Gia thế: Là tiểu thư của một tập đoàn đá quý nổi tiếng khắp thế giới FG
(Flower Girl)
Tính tình: Mưa nắng thất thường, vui vẻ-nhí nhảnh khi gần nó. Lạnh
lùng-tàn ác-đanh đá khi tiêp xúc với những người lạ.Giỏi vỏ Judo. Phó
Bang Snow IQ 280/300
.
.
BOY
– Đinh Lữ Thiên (hắn): 16t
=> (học nhảy cóc, vì học quá giỏi, nhưng gia đình bắt phải đi học
lại theo đúng độ tuổi-Giám đốc Cty Venus chuyên về mạng máy tính và sản
xuất game máy tính)
Chiều cao 1m85, cân nặng 68kg. Việt-Pháp
Tóc vàng nhạt ánh kim, đôi mắt đen thu hút giống mẹ, da trắng như con gái, mũi cao khôi ngô.Là hoàng tử No1 của trường Royal đồng thời là hội trưởng hội học sinh. Thủ Lĩnh bang Dragon top2 TG về những cuộc chơi
đêm.
Gia thế: Ngừoi thừa kế tập đoàn thời trang D&G nổi tiếng thế giới
Tính tình: nhiệt tình. Giỏi vỏ, học cũng giỏi nốt IQ 290/300
.
.
–Phương Khánh Huy: 16t Bạn thân của hắn
=>(học nhảy cóc,vì học quá giỏi, nhưng gia đình bắt phải đi học
lại theo đúng độ tuổi-Giám đốc Cty Venus chuyên về mạng máy tính và sản
xuất game máy tính)[Vì sao có đến 2 Giám Đốc mình sẽ nói sau'>
Chiều cao 1m8 cân nặng 62. Việt chính hiệu. Tóc đen, mắt cũng đen nốt nhưng có một vẻ đẹp bí ẩn lạ lung, mũi cao và thêm làn da trắng chẳng
khác con gái. Là Hoàng tử top No2 của trường Royal đồng thời là Hội phó
hội học sinh. Phó Bang Dragon.
Gia thế: là Nhị thiếu gia của tập đoàn Mỹ Phẩm Phương Khánh lớn nhất nhì nước.
TÍnh Tình: Phóng khoán, hay cười-hòa đồng. Tất nhiên cũng giỏi vỏ rồi ạ. IQ 280/300
Cốc…cốc
-Thưa đại tiểu thư ngài ấy đã đến ạ!_bà quản gia lên tiếng gọi nó
-Được, nói ông chờ tôi một lát._nó nói trong cơn buồn ngủ
Ngồi dậy nhìn đồng hồ, “quái lạ, hôm nay ông gọi mình dậy sớm thế
nhỉ” nó suy nghĩ. Rồi lê bước một cách cực khổ vào nhà vệ sinh.
Rầm….. Xong luôn, nó nằm một đống dưới cầu thang.
-Cháu có sao không? Có cần đi bệnh viện không? Sao không trả lời ông?_ông nó lo lắng, hỏi dồn dập.
-Ơ, cháu không sao nội ơi. Nội hỏi không ngớt thế sao cháu trả lời ạ_vừa nói nó vừa xoa xoa cái mông của mình và đứng lên.
-Ừm, thế thì tốt rồi! Ta muốn nhờ con làm một vài chuyện_ ông nghiêm giọng
-Sao ạ?_vốn dĩ nó ngạc nhiên như vậy, vì ông của nó là phu quân của
nữ hoàng Anh. Sao lại nhờ nó chuyện gì cơ chứ. Khó hiểu thật
-Ta muốn con về Việt Nam_giọng ông nhỏ dần, nghe đến 2từ Việt Nam hay là quê hương thì mặt nó lại tát xanh.
-Sao…sao… lại thế ạ?_nó nói không nên lời
-À, cháu còn phải giải quyết một số việc ở công ty nữa ông ạ!_nó luôn từ chối những lần về quê hương, luôn tìm mọi lý do gì đó để ở lại nơi
này cùng ông, không phải vì nó quên cội nguồn, mà là nơi đó có một quá
khứ đau xót mà nó không thể nào gạt sang một bên được.
-Coi như ta xin cháu, mọi việc bên này ta đã sắp xếp ổn thỏa. Cháu
không nên trốn tránh mãi được, cháu vì ta một lần có được không?_ông nài nỉ nó
-Được thôi ạ, dù gì cháu cũng có chi nhánh mà ông tạo bên ấy_Mặt nó đỡ tái hơn khi nãy một phần.
-Ô hay quá, ta đã đặt vé rồi đây. Cháu lên chuẩn bị đi là vừa_mặt ông nó hớn hở như hoa.
-Cái gì cơ ạ? Mới… mới.. có 5h.am đó ông ơi?_nó hốt hoảng
-Đi sớm cháu có thể nhìn thấy ánh bình minh và còn thoải mái hơn nữa_ông nó ôn tồn nói
-Vâng ạ
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, căn dặn quản gia kĩ lưỡng nó mới có thể
an tâm mà về quê hương được. Ông còn bắt nó phải đi học lại theo đúng độ tuổi của mình, nghĩ đến đó mặt nó lại đỏ lên vì tức, nhưng lại thôi vì
ông muốn tốt cho nó mà, bao năm qua nó luôn lao đầu vào học tập và làm
việc, để có thể vơi đi phần nào sự tổn thương to lớn đó.
Mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi trên máy bay, bây giờ nó cũng đã được hít
thở không khí trong lành của quê hương yêu dấu. Chưa được bao lâu, mọi
người ở sân bay lúc này bắt đầu lia những