Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325820

Bình chọn: 9.5.00/10/582 lượt.

hương hiệu CL. Công
việc của cô chỉ là tìm cách tiếp cận phòng chứa hạt giống rồi đánh tráo. Theo như tìm hiểu của anh trai từ mấy người mua chuộc được thì khu nhà
mười tầng nằm trong khuôn viên nhà họ Hoàng chính là nơi chứa các loại
hạt giống quý.

Biết Alice nhát gan, mặc dù quả của các loại cây giả ăn vào đều có
khả năng bị tiêu chảy nhưng anh vẫn phải gọi điện lừa cô rằng, những cây mọc từ đống hạt này khi kết trái sẽ cho ra hình dáng hoa và quả giống
hệt của CL, chỉ là mùi vị nhạt hơn, kém thơm hơn, từ từ đánh vào tâm lí
người tiêu dùng. CL Group cũng sẽ không thể phát hiện nhanh được.

Dù sao chủ tịch CL có vẻ là người tốt, Alice cứ chần chừ mãi, tới khi Joey nhấn mạnh về việc ba qua đời, về mối thù với nhà họ, cô mới có đủ
dũng khí để thực hiện.

Khổ nỗi, đã ba tuần nay cái người đứng đầu CL này, anh ta không có đi làm, thư kí cũng không tiết lộ anh ta đi đâu cả.

Joey vẫn không hề bỏ cuộc, anh sai người chở cô tới trước cửa nhà họ
Hoàng rồi đi thẳng. Alice định bấm chuông lại thôi, cứ đứng tần ngần ở
ngõ mãi cho tới khi có chiếc xe đen sang trọng từ từ đỗ lại. Từ trên xe, cậu bé mập mạp trắng trẻo bước ra, reo lên vui sướng.

-“Mẹ Nhi, mẹ Nhi…mẹ Nhi tới thăm Cu Ty à?”

-“Ừ…cô…cô…”

-“Mẹ Nhi vào nhà đi nào, ba Hiển ở viện mới về hôm qua, ông bà nội thấy mắt ba sáng rồi nên đi chơi châu Âu ăn mừng…”

Ở viện? Mắt sáng?

Alice ngạc nhiên hỏi đứa nhỏ mới biết. Thì ra chủ tịch có vấn đề ở
mắt, thảo nào đợt trước anh bảo cô so sánh ảnh người đó và mình.

Cu Ty dắt cô đi tìm ba, cậu bé tin rằng, bây giờ mắt ba sáng rồi, ba
sẽ không hồ đồ nữa. Giúp việc nhà họ nhìn hai người cứ há hốc mãi, thậm
chí có người còn rơi nước mắt, phải chăng tình cảm của họ với mẹ Cu Ty
rất tốt?

-“Ba không ở phòng ba, ba ở phòng mẹ …theo con…”

Khi cánh cửa màu hồng mở ra, cũng là lúc cô đối mặt với người ấy. Cô
nhìn thấy sự choáng váng trong mắt anh, cũng thấy cánh mũi đó bắt đầu
ửng đỏ.

-“Ba, mẹ nè…ba nhìn rõ mẹ chưa? Đúng là mẹ chưa?”

-“Mẹ Nhi sịn nha, con không nói dối đúng không?”

-“Ba…ba ơi…”

Cu Ty khoe khoang.

Hoàng Thế Hiển sững sờ, một luồng gió thổi qua lưng, lạnh toát. Là
cô? Thật là cô sao? Đúng vậy, đúng là cô, đang đứng trước mặt cậu, là cô bằng xương bằng thịt, chẳng phải là mộng.

Ngay lập tức, Alice bị cánh tay rắn rỏi kéo vào lồng ngực, người ấy,
ép cô thật chặt, tay cô thì vẫn nắm bàn tay bé xíu đáng yêu kia, cảm
giác này sao hạnh phúc, sao ấm áp tới thế? Đã có một giây, cô như bị đưa vào mê cung, mụ mị mà hi vọng rằng, đây là gia đình mình.

-“Em về rồi!”

Lời nói ấy, rất nhỏ, thoảng qua tai.

Hơi thở phả vào má, khiến tim cô bồi hồi. Mất một lúc, Alice mới có thể cất lời.

-“Tôi, tôi tới thăm anh…tôi không phải là chị ấy…anh nhầm rồi…”

-“Không phải, mẹ Nhi là mẹ Nhi, mẹ nhầm thì có, hay mẹ quên rồi…”

-“Nghe này, cô không phải là mẹ cháu!”

-“Cô…cô…”

-“Ba Hiển, ba Hiển nói gì đi…ba bảo mẹ quên rồi đi…ba nhắc mẹ nhớ con đi…”

Thằng bé mếu máo, Hoàng Thế Hiển lộ rõ vẻ mặt thất vọng, cậu sai
người đưa Hoàng Thế Anh ra ngoài, rồi bình tĩnh quan sát người con gái
trước mặt, quả thật ngoại trừ mái tóc vàng óng ả thì hai người giống
nhau như đúc, khiến cậu nhất thời quá xúc động.

Alice có thể thấy nét buồn bã suy sụp ở chủ tịch, vẻ mặt này khác
hoàn toàn với khí thế ở công ty. Anh chỉ đơn giản xin lỗi cô, giải thích người đó đã qua đời trong tai nạn xe hơi, cả nhà chưa ai từng nói với
Thế Anh về sự thật vì vậy nó vẫn luôn chờ mong mẹ, anh mong cô nếu có
thời gian thì cứ qua nhà chơi với bé, cho nó bớt thiếu thốn tình cảm.

Cô gật đầu đồng ý, không phải vì chuyện tìm kho chứa hạt giống, mà tận đáy lòng, thấy thương cảm.

…..

Từ đó, hàng ngày Alice đều qua chơi với Cu Ty, thằng bé đáng yêu và
láu cá hơn cô tưởng rất nhiều. Nó kể cho cô nghe những chuyện nó biết,
nó kể về gia đình, nó gọi mẹ rất ngọt.

Nó nói với cô, mẹ quên hết rồi, con kể lại mẹ nghe.

Nó kể cả nhà bảo ba bị bệnh nên mắt kém, nhưng nó biết thừa là do nhớ thương mẹ quá. Cu Ty bảo mẹ đừng hiểu lầm, Cu Ty cũng nhớ mẹ, nhưng Cu
Ty mạnh mẽ hơn ba Hiển, không khóc nhè.

Thằng bé khoe ở trường có rất nhiều bạn nữ thích nó, nhưng hiện giờ
nó không chơi với ai nữa, có mẹ rồi, không cần chơi với ai cả, về chơi
với mẹ là sướng nhất.

Thỉnh thoảng Cu Ty gọi ba Hiển lại chơi, cô thấy rõ sự bối rối ở
người đó, anh thường khéo léo từ chối. Cu Ty lại phán, ba cậu xấu hổ
đấy, thế không có nghĩa là ba không yêu mẹ. Ba hay xuống phòng mẹ lắm
nhé, hay ngồi ở đó một mình. Ba ít cười lắm, chỉ cười khi nhìn ảnh mẹ.

Có những lúc, chỉ lời nói ngây thơ của con trẻ, khiến nước mắt cô rơi.

Có những lúc, cô tưởng như đứa trẻ là con ruột của mình.

Có những lúc, cô mong giá kể xưa kia ba đừng khúc mắc gì với nhà họ Hoàng, cô sẽ không phải trả thù.

Cùng Cu Ty ra