
ước mặt.
Tôi đánh liều, tới chơi với con bé đó. Nó khoanh tay trước ngực, chào tôi, rồi còn chu môi cười hì hì. Tôi bảo nó.
-“Đấy là con ốc sên…”
-“Sên?”
-“Ừ…ốc Sên…”
-“Sên!”
Con bé có vẻ thích thú lắm, tôi bắt con ốc lên, em ấy dí bàn tay vào
mình con ốc, rụt ra rụt rè, rồi lúc sau nó dang tay ra, mọi lần tôi để ý nó nên tôi biết, hễ khi nào nó dang tay ra là nó muốn được bế. Tôi
cười, rồi bế nó lên. Nó liên tục lẩm bẩm Sên, Sên, Sên…
Rồi từ lần sau gặp tôi, không hiểu sao em ấy cứ gọi tôi là anh Sên,
sửa mãi không được. Rồi dần dần mọi người gọi tôi là Sên luôn.
Mẹ tôi ban đầu hơi sợ, nhưng về sau lại càng động viên tôi chơi thân với em, lúc đó tôi không biết mẹ có mục đích khác.
Có em ấy, cuộc sống của tôi vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi cảm giác rõ
lắm, nó thích chơi với tôi hơn thằng ấy, cái gì nó cũng gọi anh Sên, anh Sên.
Tôi làm cho em nhiều thứ, từ chong chóng tới xe gỗ, mỗi lần thằng bé
vắng nhà là tôi lại sang chơi với nó, tôi bắt đầu thích tiết kiệm tiền.
Tôi cũng không có nhiều tiền, nhưng mà khi nào tôi quét dọn, lượm rác,
có ve chai hay tóc rối là tôi thu lại liền, sau đó để dồn đem bán, có
tiền tôi lại mua kẹo kéo, hoặc là kẹp tóc, hoặc bánh cuốn thịt cho cô
bé, mỗi lần nhìn em cười là lòng tôi lại rạo rực.
Lớn lên một chút, tôi biết ghen. Tôi ghen vì lúc nào em ấy cũng ở
cạnh thằng bé. Tôi dần dần có ý thức phấn đấu, tôi tự nhủ với mình, chỉ
cần tôi có tiền, nhất định tôi sẽ đón em đi với tôi, dù sao em đâu có
quan hệ gì với nhà kia?
…..
Tôi nhớ rõ ngày em phẫu thuật não, người tôi cứ như sốt cả buổi,
quãng đường ngồi xe sao mà xa thế. Tới lúc về, tôi cũng chỉ được gặp em
một chút xíu thôi, toàn bộ thời gian là thằng bé đó chiếm giữ, biết làm
sao? Ba mẹ tôi đâu phải người quyền thế?
Ý thức vươn tới thành công của tôi ngày càng cao hơn, nhất định, nhất định tôi phải thành công. Tôi ngày đêm học tập chăm chỉ, nhận làm ba
bốn công việc một lúc, vừa để làm giàu, vừa tích lũy kinh nghiệm.
…..
Cái ngày Nhi nói rằng nhận lời làm vợ Hiển, lòng tôi tan nát. Nhưng
tôi vẫn động viên mình, rằng chúng còn trẻ, quyết định bồng bột, tôi
đành lừa rằng em vô sinh, kế hoạch đó, là tôi và Kim Chi cùng dàn dựng,
ngay cả mẹ tôi cũng không biết, tôi nghĩ rồi tên đó ở Mỹ, gặp nhiều
người xinh đẹp hơn, sẽ quên em ấy, để rồi, Nhi vẫn là của tôi.
Thứ lỗi cho tôi, cái lý thuyết, yêu một người là chứng kiến người đó
hạnh phúc, tôi không làm được! Cuộc sống của tôi, nếu không có Nhi, tất
cả thực rất tối tăm.
Có một sự thật, khiến tôi đau lòng, là dù Hiển có mắng, có chửi Nhi
như nào, thì ánh mắt em ấy, vẫn hướng về phía hắn. Rõ ràng là ngày bé em yêu tôi hơn, rõ ràng là thế?
Tôi mang chuyện của mình ra tâm sự với một người bạn, nó bảo là có hai trường hợp, hoặc là do hắn có tiền, có địa vị cao, gái theo là đúng. Hoặc cũng có thể là, tình cảm mà em ấy dành cho tôi, từ trước tới nay, không thay đổi, là tình cảm một đứa em
gái dành cho anh trai, còn với Hiển, mới là tình yêu.
Tôi lựa chọn tin phương án thứ nhất, cật lực làm việc.
Sau sáu tháng đi tu nghiệp ở nước ngoài về, “tin mừng” tôi nhận được, thật quá trớ trêu, em tra hỏi tôi, và còn lộ ra, em đã có bầu với
hắn…bốn tháng.
Tôi không biết lúc đó tôi sốc như nào?
Tôi không biết lòng tôi tổn thương bao nhiêu?
Tôi làm tất cả vì em, mà em bây giờ, lại thuộc về thằng đó?
Người con gái mà mình yêu thương từ thuở thơ ấu, nay có con với một người khác…cảm giác của tôi lúc này…là đắng như thế đấy!
Tôi dường như mất bình tĩnh. Tôi không tin là hắn yêu em nhiều như tôi, tôi không tin. Tôi muốn làm một phép thử.
Nhìn máu chảy từ tay em, lòng tôi đau đớn, nhưng đã tới bước này, tôi chẳng thể quay đầu được nữa.
Tôi thực sự choáng váng khi thằng đó quỳ xuống, gọi tôi hai tiếng cậu chủ. Tới lúc hắn nhường toàn bộ cổ phần thì tôi sốc nặng, thực ra là
tôi chỉ muốn thử thôi. Nhưng kết quả hắn yêu Nhi, tới mức bất chấp tất
cả, khiến tôi không mấy vui vẻ.
Cũng được, tôi đã có tiền, tôi dụ em theo tôi. Nhưng đổi lại, câu trả lời của em, khiến tôi đau tới tận tim gan.
Vậy là em yêu hắn, hắn yêu em, tình yêu thật sâu sắc.
Một tình yêu, khiến tôi phát ghen, phát hận.
Giờ phút em và tôi rơi xuống, tôi đã ước, thượng đế đón chúng tôi lên thiên đường, mà không cần, địa ngục cũng được, chỉ cần em ở bên tôi, đã là quá đủ.
Mà không, cuộc đời không dễ như thế.
Lúc đó tôi bất tỉnh, sau này mới nghe mẹ tôi kể lại rằng người của
ông bà chủ tìm thấy chúng tôi, tất nhiên là cũng tìm tới bọn côn đồ kia, bằng chứng hắn giao cổ phần cho tôi cũng vì thế mà bị thủ tiêu.
Hoàng Thế Hiển không ngừng tìm kiếm tôi, tôi đoán hắn muốn giết tôi
lắm đấy, nhưng mẹ hắn đi trước hắn một bước, vì sợ hắn làm gây ra chuyện lớn nên đã bí mật cho người tống tôi vào một nhà tù ở gần biên giới rồi nói với hắn đã xử lý tôi. M