
phải từ từ.
Cậu lại nắm lấy tay cô, giật lấy chiếc nhẫn còn lại, từ từ trao vào ngón áp út của cô. Nhi xấu hổ cúi mặt, thật đẹp, hạt kim cương trên đó nhỏ nhưng rất sáng, đeo vào thật duyên dáng. Nếu có thể đeo cả đời thì tốt! Cậu nhìn cũng rất chuẩn, nhẫn vừa khít.
-“Vẫn còn thiếu!”
-“Dạ?”
-“Mày có một cái dây chuyền và một cái nhẫn đeo ở cổ nữa, tao không có!”
À, là cái ngày xưa cậu cầu hôn Nhi. Cô vờ vứt đi, sau đó mất cả một đêm đi tìm. Mà cô lúc nào cũng giấu sâu trong áo, cớ sao cậu biết được?
-“Mai đi mua cho tao, hiểu chưa?”
-“Dạ, vâng!”
-“Tính làm vợ chồng từ hôm nay luôn đi.”
-“Vâng.”
-“Theo tao lên phòng.”
-“Làm gì ạ?”
-“Kí hiệp ước vợ chồng!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì…đấm cho vỡ mồm bây giờ…suốt ngày dạ mới dạ, cứ như là mình ngoan lắm không bằng…”
-“Dạ…à không…vâng…”
-“Đi!”
Nói đoạn, cậu đã bế phốc cô dậy.
-“Em tự đi được mà, cho em xuống, các bác nhìn thấy kì lắm…”
-“Chân mày ngắn lắm, tự đi thì chậm chạp!”
-“Em sẽ cố chạy theo cậu!”
-“Im mồm, tao tống cho cái giẻ lau vào miệng giờ, nói nhiều, bực mình!”
-“….”
Có người bùi ngùi câm nín.
Hiệp ước vợ chồng lại được thiết lập lần thứ hai. Lần này cũng không khác lần trước là mấy, điều kiện của Sen chỉ có duy nhất là sau bốn tháng li dị. Còn điều kiện của cậu thì ôi trời ơi, mấy trang.
Ngoài những điều cơ bản như ngày xưa, cậu bổ sung thêm vài điều khoản mới.
“Ngoài ba mẹ, bác Lựu, không ai được biết về cuộc hôn nhân này.”
Hoàng Thế Hiển đề phòng có người phá ngang trước khi cậu chiếm được tình cảm của cô, còn Trương Ngọc Uyển Nhi thấy chỉ kết hôn giả, vả lại nghe cậu nói việc chuyển cổ phần có mẹ làm chứng là được, đằng nào cũng là người nhà, nên việc hôn nhân này càng ít người biết càng tốt.
“Ngoài giờ đi làm thì lúc ở nhà, vợ chỉ được ở cách chồng trong bán kính 5 mét.”
-“Cậu ơi sao được? Phòng chúng ta đã cách nhau hơn 10 mét rồi, nếu như vậy thì ban đêm em ngủ ngoài sân à?”
-“Ừ, mang chăn ra sân mà ngủ.”
-“Ặc, cậu quá đáng thế!”
-“Mày có thể lên phòng tao ngủ, tùy mày chọn…”
Cậu thì thầm, hơi thở thơm mát phả vào má, Nhi đỏ bừng, ngượng ngịu thế nào quên khuấy chuyện cần tính, bỏ tới điều khoản tiếp theo.
“Khi không ăn với gia đình hoặc ba mẹ, chỉ có hai người thôi thì sẽ ăn cơm chung bát, chung đũa.”
-“Nhà mình thiếu gì bát mà phải làm thế hả cậu?”
-“Toàn bát ngọc quý hiếm, tao sợ mày làm vỡ nên tao sẽ cầm cho mày!”
-“Ơ, nhưng trước giờ em đâu có làm vỡ bát đâu? Mà ăn cùng ba mẹ vẫn ổn mà ăn riêng em và cậu lại phải thế?”
-“Ngu ạ, ăn chung thì có nhiều người, phân tán tư tưởng nhiều nơi, ăn riêng với tao thì tao đẹp trai như thế này, mày mải ngắm nhỡ đánh rơi bát thì sao?”
Cậu nói cũng có lý nha. Thỉnh thoảng Nhi nhìn cậu cũng ngây người mà. Tự dưng lại muốn ngước mắt lên ngắm cậu, thật thích, đẹp quá, ở cự li gần, người cậu thơm chết mất. Mai sau ai làm vợ thực sự của cậu chắc sướng lắm!
“Việc gội đầu tắm rửa của chồng giao cho vợ!”
-“Á, cậu ơi cái này không được!”
-“Sao không được?”
-“Ngại lắm…”
Cậu cười đểu, béo má cô rồi bảo.
-“Da mặt mày dày mấy tầng mỡ thế này mà còn kêu ngại hả?”
-“Không thích đâu…điều này không được…”
-“Mày làm màu vừa thôi, ngày xưa mày gội đầu cho thằng Sên còn gì?”
-“Đó là gội đầu mà, còn…tắm…”
Có người phụng phịu, làm người kia phải bất đắc dĩ gạch hai chữ đi, khó chịu tuyên bố.
-“Thôi được rồi, tha cho mày, vậy sửa thành “Việc gội đầu của chồng giao cho vợ”…”
-“Vâng, được.”
-“Thôi tao mệt rồi, kí nhanh lên còn đi ngủ…”
-“Chưa xem hết mà cậu?”
-“Xem xét gì, nhanh lên, trang sau toàn điều vớ vẩn thôi, không có gì quan trọng đâu, kí đi…”
-“Nhưng mà…”
-“Hay là mày lấy cớ để được ở cạnh tao lâu lâu hả?”
-“Đâu có…không phải đâu…”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu, Uyển Nhi đành phải kí xoẹt một phát để tỏ ra là mình “không hám trai”. Thế là từ giờ trở thành vợ của cậu rồi, tự dưng trong lòng có cảm giác là lạ, người cứ nóng hầm hập, cậu ngồi đó mà cô còn không dám nhìn. Trời ơi sao mà ngượng ngùng thế này cơ chứ!
Cậu cầm tay cô, cứ cầm như vậy thôi, trầm ngâm, ấm áp. Hai người bên nhau, chẳng nói lời nào mà sao cô cứ bủn rủn, tim đập loạn xạ hết cả.
Mãi tới lúc cậu đi vào nhà vệ sinh, cô mới nhân cơ hội chuồn về phòng. Bật điều hòa cho thật mát, xong lại thấy lạnh hết cả người. Mặt cứ đỏ hoài, phải đắp hết chăn lên người mới thấy dễ chịu một tý.
-“Con yêu nghiệt kia chui ra!”
-“…”
-“Tao nói mày đấy!”
-“Còn việc gì nữa hả cậu?”
Ai đó lí nhí trong chăn.
-“Mày quên trong hiệp ước mày đã kí chúng ta không ở cách nhau quá 5 mét à?”
Thôi chế