Old school Easter eggs.
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326830

Bình chọn: 7.00/10/683 lượt.

t, có hai đứa trẻ xinh đẹp nhận mình là mẹ. Ngày mai, ngày mai hạnh phúc là thế…sao vẫn thấy trái tim mình nhức nhối? Sao vẫn thấy trống trải đau đớn?

Kitssss.

Tiếng xe rú vang trời, lại có tiếng đồ vật loảng xoảng. Có chuyện gì vậy? Cô vội vàng trở mình, cả nhà hôm nay chuẩn bị nhiều thứ, mọi người mệt ngủ li bì từ tối, không muốn đánh thức ai cả, cô vội vàng khoác chiếc áo mỏng, đi về phía có tiếng động.

Cửa cổng vững chắc là thế mà đổ tan tành, chiếc xe thể thao hiên ngang méo mó, Uyển Nhi kinh hoàng nhìn thảm cảnh trước mặt.

Phải mấy giây sau, khi người trong xe bước ra, cô mới bừng tỉnh, mắt đỏ hoe lao tới.

-“Cậu…cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Ánh đèn điện mờ mờ, cậu đứng đó, yên lặng. Cô hoảng sợ sờ tiến lại gần hơn, sờ chân tay, mặt mũi, bả vai, lạy chúa, cô chỉ muốn biết cậu an toàn không mà thôi!

-“Cậu, cậu đau ở đâu à? Sao lại thế? Xe cậu mất phanh à?”

Đáp lại cô là sự tĩnh mịch của màn đêm.

-“Vào nhà em xem nào!”

Bất giác, cánh tay mạnh mẽ vươn ra, ôm trọn cô vào trong ngực, thật chặt! Uyển Nhi nhất thời không hiểu, cô cố đẩy cậu ra, mà càng đẩy thì cậu càng siết chặt hơn, hai người cứ như vậy, một lúc thật lâu…thật lâu…

-“Cậu…cậu làm sao thế?”

-“Đồ ngốc!”

-“Dạ?”

-“Tao nói mày quá ngốc!”

-“Vâng, em biết em ngốc rồi mà!”

-“Tao xin lỗi, là do tao mang rắn về nhà!”

-“Hả? Cậu mang rắn về nhà á? Sao tự dưng lại mang về làm gì? Cậu biết cả mẹ và em đều sợ rắn mà!”

Hoàng Thế Hiển khẽ thả lỏng tay, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Ngốc nghếch, ngốc nghếch tới mức khiến người ta muốn tống vào trong túi áo, mang theo bảo vệ nâng niu.

-“Mới mang mấy con về, đang bò ngoe nguẩy dưới chân mày!”

Á…Á….aaaaaa….

Cô theo phản xạ mà kiễng chân, cậu bắt đúng nhịp, khiêng về phòng!

-“Cậu phải cất mấy con rắn đi, mai nhà trai tới rồi!”

Uyển Nhi dặn dò, khiến ai đó tối sầm mặt mũi, vứt cô không thương tiếc trên giường. Hôm nay, sao cậu kì vậy cơ chứ? Cứ đứng đó nhìn cô hoài vậy? Cậu quên mai cô phải tiếp bao nhiêu khách à?

Nhìn nhìn nhìn, bị cậu nhìn tới đỏ hết mặt mày, Nhi nói khéo.

-“Chúc cậu ngủ ngon!”

Đoạn, kéo chăn đắp trùm đầu.

Mười phút sau không khí lặng thinh, chắc cậu đã về phòng rồi. Cô cũng không biết nữa, chẳng biết vì sao mình lại khóc, lại đau lòng? Từ từ kéo chăn ra, thấy ánh mắt ai đó vẫn chưa rời khỏi, bàn tay ai đó dịu dàng lau nước mắt cho mình, tay kia lại luồn vào mái tóc, nhẹ nhàng ma sát. Người ấy cứ gần chút một, chút một, cho tới khi trán cậu chạm trán cô…

Hơi thở của họ hòa quyện, môi cậu khẽ ngậm môi cô, chiếc lưỡi gian xảo cạy mở hàm răng nhỏ, nhiệt tình thưởng thức ngọt ngào, điên cuồng cướp đoạt từng khoảng không. Cô biết chuyện này là sai trái, phải dừng lại. Nhưng sao mỗi lần đối diện với cậu, trái tim cô lại tan chảy, lí trí của cô, hèn nhát tới nhường nào.

Chân tay giãy giụa bị sức nặng cơ thể cậu đè bẹp, chỉ còn cách van nài khẩn thiết.

-“Cậu…em…xin…đừng…”

Tiếng khóc rấm rứt của cô khiến ai đó bừng tỉnh, khó khăn lắm cậu mới rời được đôi môi mê người đó…lấy tay cô áp lên trái tim mình, ánh mắt đầy u buồn.

-“Tao cũng xin mày…nó…rất đau!”

-“Cậu, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà…”

-“Mày là người hầu của tao, mày hứa bên tao suốt đời, mai mày đi theo hắn, thế còn tao? Mày tính làm sao?”

Cô đau lòng rút tay trở lại, nói lấp liếm.

-“Em…em…chẳng phải có nhiều người giúp việc mà…”

-“Mày đã từng yêu tao chưa?”

Cậu hỏi, một câu hỏi mà cô không sao trả lời nổi. Cậu cũng chẳng đợi câu trả lời, chỉ là, khẽ nằm xuống, đặt cô lên cánh tay mình vỗ về.

-“Ngủ đi!”

-“Cậu…”

Thế này là sao? Có ai nói cho cô cậu muốn gì?

-“Cậu…về phòng…”

-“Ngủ đi…”

-“Dạ? Nhưng mà cậu?”

-“Muốn mai lấy chồng thì ngủ đi!”

-“Dạ…em…cậu…chúng ta…”

-“Lát nữa tao sẽ về phòng, mày yên tâm!”

-“Nhưng…nhưng…em thấy có lỗi với anh Đông…”

-“Chúng ta là gì? Là anh em cơ mà? Thằng chồng mày không tới nỗi lại ghen với anh trai của vợ chứ? Tình cảm một chút trước khi em gái đi lấy chồng thì có gì mà mày phải nghiêm trọng hóa vấn đề?”

-“Em…em…”

-“Nói nhiều, đếm từ một tới ba nhắm mắt lại ngay…MỘT…HAI…”

Vẫn rất hiệu nghiệm, chưa kịp đếm tới ba, Trương Ngọc Uyển Nhi đã sợ hãi nhắm mắt. Cả đêm cô thao thức buồn bã không ngủ được, nay có cậu bên cạnh, có người xoa đầu cho trìu mến, có mùi thơm quen thuộc này lại ngủ ngon lành. Ai đó nhìn gương mặt đáng yêu trong lòng, khẽ nói.

-“Xin lỗi!”

*****

Giờ tới nhà gái là 9 giờ, nhưng hôm nay bà Tâm đã dạy từ 6 giờ để trang điểm. Lâu lắm rồi bà mới vui như này, cuối cùng thằng Út cũng lấy được vợ, bà chỉ sợ nó sống già thế thì khổ.

Bà nói thợ làm đầu làm cho bà kiểu nào trông trang trọng lịch sự, n