
dù có ép anh cũng sẽ không làm. Còn những chuyện anh đã quyết dù có khuyên can cũng bằng thừa. Vì vậy ông Lăng nghĩ rằng việc cứu cô gái này là ý của anh thì ông cũng không thể trách cô được.
Việc đính hôn cũng làm ông cảm thấy áy náy với Tiểu Kì không ít, ông không nên ích kỉ ép buộc Thiên Ân. Ông dùng chữ hiếu để bắt anh chấp nhận hôn ước kia, anh sống chết không đồng ý cũng vì cô gái này. Nay anh lại quyết hi sinh cả tính mạng để bảo vệ cô như muốn nói với ông rằng Tiểu Kì là người duy nhất anh yêu và sẽ không chấp nhận bất cứ hôn sự nào. Xem ra ông phải suy nghĩ lại hôn sự này, xem như Tử An không có số làm con dâu của ông vậy. Về phần bà Lăng ông sẽ tìm cách khuyên giải.
- Bác trai..._Tiểu Kì vẫn không thể xóa bỏ tội lỗi của bản thân.
Ông không trách cô chỉ càng làm cô thêm đau khổ vì tội lỗi chồng chất, mặc dù cô không cố ý để sự tình diễn biến đến mức độ này nhưng đó vẫn là lỗi do cô.
- Ta rất giận con nhưng không trách con, Thiên Ân làm như vậy là nó đã chọn con chứ không làm theo sự sắp đặt của ta vì thế ta cũng chẳng có lí do gì để trách con cả._ông Lăng nhẹ giọng đáp trả, ánh mắt thâm trầm của một người già từng trải qua nhiều sóng gió hiểu được điều gì là sai điều gì là đúng.
Mọi người từ nãy đến giờ, căng mắt nhìn căng tai nghe cũng vì câu nói này của ông Lăng mà nhẹ nhõm. Khả Chiêu khẽ thở dài, nhìn cô em gái đau xót như vậy cậu ta cũng vô cùng bối rối, dì dượng đã giao Tiểu Kì cho cậu ta chăm sóc vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện này. Từ khi có Thiên Ân bên cạnh Tiểu Kì thì vị trí anh trai đã bị mài mòn từ bao giờ rồi, tất cả những thứ cậu ta quan tâm Tiểu Kì đã quá thừa thải. Thiên Ân quan tâm Tiểu Kì từng chút một, Khả Chiêu cũng cảm thấy vui khi có một người yêu thương cô như vậy. Khả Chiêu cũng chưa bao giờ mất niềm tin vào tình yêu mà Thiên Ân dành cho Tiểu Kì chỉ là không ngờ...
Khả Chiêu thở dài một tiếng, bây giờ cậu ta có ở bên cạnh Tiểu Kì cả ngày cũng không bằng một phút của Thiên Ân vẫn là tình yêu có sức sát thương lớn hơn. Cậu ta cũng chẳng phải vì một chữ yêu mà đau khổ đến mức này ư.
Tiểu Kì đáy mắt hiện lên một tia biết ơn sâu kín, cô không biết phải cảm thán thế nào với người trước mặt cô. Cô nghe Thiên Ân bảo tính tình ông vô cùng cứng rắn vì sao hôm nay cô chỉ cảm thấy ở ông có một sự ôn nhu cùng tình thương con dạt dào. Đôi khi bề ngoài cứng rắn chỉ là để che lấp sự yếu đuối bên trong.
- Con...cảm ơn bác!
- Con bé ngốc! Cố gắng kiên cường lên Thiên Ân sẽ vì con mà vượt qua tất cả._ông Lăng nhẹ mỉm cười vừa để trấn an Tiểu Kì vừa để trấn an bản thân.
Kỳ Quân sau một thời gian làm xét nghiệm và truyền máu liền theo sau nữ bác sĩ đi đến chỗ mọi người. Sắc mặt cậu hơi nhợt nhạt vì truyền một lượng máu khá lớn trong nhất thời cơ thể hơi suy yếu. Đáng lẽ cậu phải nằm lại để truyền nước hồi phục sức khỏe nhưng cậu đã từ chối năn nỉ bác sĩ không cần cho cậu nằm lại.
- Kỳ Quân em sao rồi?_Tâm Di hớt hãi chạy lại cạnh cậu đầy lo lắng.
Cô chẳng còn tâm trạng để mong chờ cuộc nói chuyện từ cậu, cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm cô và cậu thật ra là quan hệ thế nào. Chỉ có thể biết hiện tại cô và cậu là chị em, vì vậy có gì xảy ra đi chăng nữa tình cảm kia mãi mãi cũng không thay đổi được.
- Em không sao, mới cho máu xong nên hơi yếu một chút thôi._trên tay Kỳ Quân vẫn còn miếng băng gạt.
Ông Lăng ngước nhìn Kỳ Quân mà có chút chấn động, ông đứng dậy định hỏi cậu là ai liền bị gương mặt cùng đôi mắt kia làm cho ngạc nhiên. Ông cứ ngỡ trên đời này chỉ còn mỗi Thiên Ân làm cho ông nhìn vào liền nhớ đến Thiên An nhưng không ngờ trên đời vẫn còn người thứ hai. Đôi mắt đó giống đôi mắt Thiên An vô cùng, nó khác với đôi mắt Thiên Ân, nhìn vào đôi mắt của Kỳ Quân ông như thấy cả một Thiên An bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt ông.
Có lẽ nào đứa con ông tìm kiếm bấy lâu lại ở gần đến mức này, ông thật sự không thể tin vào mắt mình, trong phút chốc ông lại không biết nói gì.
- Cháu đây là...
- Bác là...
Cả ông Lăng và Kỳ Quân cùng hướng về phía nhau đồng thanh hỏi về đối phương, có gì đó thân quen nhưng cũng có gì đó vô cùng lạ lẫm.
- À, đây là Kỳ Quân em trai cháu._Tâm Di mỉm cười nhìn ông Lăng giới thiệu Kỳ Quân.
- Còn đây là ba anh Thiên Ân._cô lại xoay mặt sang Kỳ Quân giới thiệu ông Lăng.
Ông Lăng thở hắt một cái vì phút ngộ nhận của mình, Kỳ Quân có một gia đình hoàn mĩ thì làm sao là con trai ông được. Có lẽ những năm qua vì quá nhớ con trai ông nhìn ai cũng thành Thiên An.
- Cháu chào bác!_Kỳ Quân cúi đầu chào, đôi mày hơi nhíu lại vì có chút đau đớn truyền đến từ cánh tay.
- Thì ra là em trai Tâm Di, rất đẹp trai._ông Lăng mỉm cười hài lòng vỗ vai Kỳ Quân một cái.
Kỳ Quân mỉm cười gải đầu ngượng ngùng. Chỉ có điều giọng nói của ông làm Kỳ Quân cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Mà tay con bị làm sao vậy?_ông Lăng nhìn vào tay Kỳ Quân mà có chút thắc mắc.
- Dạ, là do Kỳ Quân vừa giúp Thiên Ân truyền máu._Tử Phong đứng bên cạnh cũng trả lời hộ.
Tử Phong nhẹ mỉm cười một cái, nhưng ánh mắt sắc bén của anh có thể nhận ra thái độ khác lạ củ