Duck hunt
Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325151

Bình chọn: 7.5.00/10/515 lượt.

minh. Tiểu đồ đệ: sư phụ, vì sao cầm âm như vậy lại có thể
được hai điểm? Bạch y trưởng lão: Đồ nhi à, có thể đem cầm âm bắn thành
đạn như vậy, cũng là một loại cảnh giới…)

Ta vô cùng hưng phấn nhẩm tính số điểm của mình. Sáu điểm! Như vậy chỉ
cần mị thuật lại được một điểm, ta có thể ở lại Linh Sơn ,hồi phục võ
công và trí nhớ – hy vọng cách ta ngày càng gần. Chính là…Cái…mị thuật
này…Phải làm thế nào mới có được một điểm …

Nghĩ tới nghĩ lui, ta cuối cùng kiên trì tìm đến Phù Dung.

“Phù Dung tỷ tỷ….Xin…Xin dạy ta mị thuật đi!” Không biết vì sao, những lời này ta vừa nói ra miệng, toàn thân đều phát lạnh.

Phù Dung do dự một chút, cuối cùng đáp ứng.

Mị thuật, thông tục mà nói chính là dụ dỗ, chính là khiêu khích, dùng tứ chi, ánh mắt và động tác hoặc ngôn ngữ khiêu khích, mục đích là làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, Hôn nhiên mà chết. Phù Dung tỷ tỷ giải
thích với ta. “Hiểu chưa?”

Ta cái hiểu cái không cũng gật đầu.

“Chúng ta đây… trước bắt đầu từ ánh mắt!”



Một lúc lâu sau.

Ẩn tình đưa tình! Ẩn tình đưa tình hiểu không! ! Người cười như con ngốc để làm chi! ! ! ! !” Không thể nhịn được nữa, Phù Dung tỷ tỷ gào rít.

….>o<… “Làm thế nào mới là tài toán: ẩn tình đưa tình a, ô – –?”
Ta yếu ớt hỏi Phù Dung tỷ tỷ đã bước gần đến trạng thái điên cuồng.

“Chẳng phải ta đã làm mẫu cho ngươi xem rất nhiều lần rồi sao? !Ngươi như thế nào mà học cũng không xong a?”

…..Chính là ta cảm giác được ánh mắt ngươi tương đối giống như mắt động kinh.

“Như vậy đi, ngươi tưởng tượng ra cái ngươi yêu nhất, hắn hiện tại đang ở trước mặt ngươi, hắn nhìn ngươi, ngươi nhìn lại hắn…Ngươi nhìn lại
hắn….Dùng loại cảm giác này nhìn hắn…Đúng…Đúng cái loại…mê ly này…ánh
mắt chờ mong…Đúng, cứ tiếp tục…đừng có ngừng…Tiếp tục, tiếp tục….Cố gắng lên…Dùng sức nghĩ…Không…Không đúng! Không đúng! ! Ngưng, ngưng! ! ! !
Ngươi còn làm cái gì nữa! ! ! ! ! !Ai dạy ngươi dùng ánh mắt đói khát
như vậy ! ! ! ! ! Còn chảy nước miếng…! ! ! ! !” Phù Dung tỷ tỷ lại lần
nữa phát điên.

“Ách…Chính là, ta tưởng tưởng chính là thịt nướng mà…”Ta ủy khuất nói.

“Ta nói ngươi nghĩ nam nhân. Ngươi nghĩ thịt nướng làm chi!”

Ta vô tội nhìn Phù Dung tỷ tỷ.

“Nghĩ, nếu không coi như hết! Ta, ta trở về tự luyện.” Phù Dung tỷ tỷ
thật sự là càng ngày càng đáng sợ…>_<…, đi một nước tuyệt vời.

“Không được, ta nếu đã đáp ứng ngươi sẽ không tểh nuốt lời! Ít nhất cũng phải dạy cho ngươi biết làm sao tung mị nhãn!” Không biết tại sao Phù
Dung tỷ tỷ dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

“Người chờ đây! Ta đi tìm chút đồ, trở lại ngay!” Nói xong liền phóng đi, lưu lại ta ngơ ngác chờ ở trong phòng…

Một lát sau, còn chưa thấy Phù Dung tỷ tỷ trở về, ta chợt cảm thấy bất an.

Ta…Ta hay là len lén chuồn đi nhỉ…Đang muốn động thân, Phù Dung tỷ tỷ đã hấp tấp trở về, trên tay còn cầm một bầu rượu nhét vào trong tay ta.

“Mau…uống cái này!”

Lại…lại uống rượu? ! “Có thể không hay không…”

“Uống! Ngươi không uống ta bắt ngươi uống!” Phù Dung tỷ tỷ không đợi ta nói xong đã mắng.

Vội vì Phù Dung tỷ tỷ ra oai độc đoán, ta đành ngoan ngoãn ngửa cổ rót
rượu, thật sự không giống lúc Lục mỹ nam mời ta uống rượu. Rượu này cay
độc vô cùng, vừa rơi xuống yết hầu ta liền run rẩy, miễn cưỡng uống chỉ
một lát đã thấy men say xong lên ót.

“Bây giờ tưởng tượng ra người quyến rũ nhất mà ngươi từng gặp, nhớ lại
dáng vẻ hắn, ánh mắt hắn. Lúc ngươi bị ánh mắt như thế chiếu vào, có
phải là có cảm giác tim đập thình thịch hay không…” Phù Dung tỷ tỷ thấy
ta đã có hơi rượu, bèn rèn sắt khi còn đang nóng.

Trong đầu ta liền xuất hiện gương mặt vô cùng yêu nghiệt của Đại Biến
Thái, ánh mắt nheo nheo yêu mị, khóe miệng như cười như không, đặc
biệt…lúc hắn nhìn ta…

Tim đập dĩ nhiên có chút nhanh hơn. Ta cố gắng nắm bắt cảm giác của Đại
Biến Thái, ánh mắt mê ly nhìn Phù Dung tỷ tỷ, sau đó…học theo động tác
Đại Biến Thái, khóe mắt hơi hơi nhướng lên. “Là như vậy sao – -?Phù – -
Dung – - tả – - tả – -?”

“…Ừm, đúng.” Phù Dung nhìn đến ngây người bất tri bất giác nuốt nước bọt.

“Sau đó thì – -, còn gì không – -?”

“Ừm…Sau đó…Có thể cởi quần áo…” Phù Dung nhìn ta chăm chú, si ngốc nói.

⊙_⊙, Cởi… Cởi quần áo? !

“A? Còn…Hay là thôi đi!”

“Đừng dong dài! Mau cởi! !” Nói xong , Phù Dung tỷ tỷ thản nhiên đưa tay qua, muốn cởi quần áo của ta! ! ! ! ! !

Này…Đây là cái gì, cái gì a? ! Không…Không cần a! Ta không luyện! Ta không luyện! !…>o<…

Đúng lúc này, trong phòng tuôn ra một tràng cười. Sau đó…Phù Dung tỷ tỷ đột nhiên té nhào ra đất.

““Ha ha… Ha ha ha… Các ngươi đang làm cái gì, cười chết ta . Ha ha ha ha!”

Ta tìm tiếng cười nhìn lại đã thấy một tiểu cô nương mặc hồng y ngồi ở trên xà lan nhìn ta cười to.

Cái…đây là… tiểu cô nương lần trước ta thấy ở cửa! ! !

Do men rượu, ta đương