
hó gặp.
Nghe nói, hàng năm người lên Linh Sơn hoặc bái sư hoặc nghe ngóng nhiều
vô số kể, nhưng hầu hết mọi người chỉ có thể đảo quanh chân núi. Chỉ có
một số người rất ít có thể thành công lên được Linh Sơn, có được tư cách bái sư, nhưng lại phải thông qua một cuộc thi tuyển do các Đại trưởng
lão Linh Sơn đích thân lựa chọn đồ đệ, nhưng người có thể vượt qua cuộc
thi càng là ít ỏi không có mấy, cho nên có thể thành công bái sư, đó là
vinh quang lớn lao.
Nghe nói, cuộc thi Linh Sơn còn có một vòng kiểm tra bí mật, chỉ có
người có thể vượt qua vòng kiểm tra bí mật này mới có thể bái được tôn
giả Linh Sơn, cũng là quốc sư đương triều làm vi sư. Nhưng ba trăm năm
qua, chỉ có một người thông qua được vòng kiểm tra bí mật này.
Ta đột nhiên ngộ đạo! Lão già chết toi kia chỉ là hứa hẹn cho phép ta
lên núi bái sư, có thể…thông qua cuộc thi hay không còn chưa biết a ! ! ! ! ! Cái…lão già gian trá này! Không trách lại đáp ứng thoải mái như
vậy! Không được, ta nhất định phải nghĩ cách lưu lại, muốn khôi phục trí nhớ, cần phải dựa vào lão già này!
Tới chân núi Linh Sơn, mấy người tùy tùng khác liền rời đi, lão già quốc sư cho ta một viên thuốc nhỏ bảo ta ăn vào.
“Đây là thuốc có thể hóa giải chướng khí chung quanh Linh Sơn, ngươi tạm thời ăn vào, lát nữa lúc tiến vào Linh Sơn ngươi phải theo sát ta. Nơi
này ta đã bày kết giới, nếu ngươi đi lạc có thể cả đời cũng không thoát
ra được.”
Mạng nhỏ quan trọng hơn, ta vội vàng gật đầu vẫy đuôi, hận không thể
trực tiếp túm lấy y phục của hắn. Trước mắt hiện ra một tòa thẳng hướng
đại núi Vân Tiêu, hợp với rừng đại thụ thành một vùng mênh mênh mang
mang, cảm giác ít nhất phải đi hơn ba, bốn ngày mới có thể vào núi,
nhưng không biết lão già đi thế nào mà chỉ một lát đã đến một cái như
cửa vào sơn cốc.
Lão già quốc sư dừng nơi cửa, đột nhiên kéo ta nói: “Lát nữa ngươi len
lén lẩn vào, đi về bên phải sẽ gặp người tiếp đãi ngươi tham gia cuộc
thi bái sư, người hãy nói với bọn họ là tự ngươi xông tới, ngàn vạn lần
không được nói là ta mang ngươi vào bất luận là với kẻ nào!” Sau đó hưu – – , đã không thấy tăm hơi = =
Gì? ! ! ! ! Ta há hốc mồm. Len lén- lẩn vào? Nghĩ hồi lâu, đây là cái mà ngươi gọi là “Cho phép” đó hả? !Đây là muốn gì? ! ! Quy tắc gì đây? ? ? ?
Ta bất đắc dĩ cũng đành chiếu theo lời lão nói mà làm, sau đó có người
hỏi ta làm sao mà vào được rồi an bài ta vào một căn phòng. “Thời gian
cách cuộc thi năm nay còn những nửa tháng, mời ngài trước tiên ở tạm nơi này đã, đến lúc đó sẽ có trưởng lão đến báo cho ngài cùng những người
có tư cách tham gia cuộc thi những việc cần làm. Trong lúc này, có gì
muốn biết hay có nhu cầu gì có thể nói với ta. Ngài có thể đến .. chỗ
lúc nãy gặp ta để tìm ta.” Người nọ giải thích.
Ta gật đầu, người nọ liền rời di. Ta nhìn căn phòng xem ra cũng thoải
mái, trong lòng nửa mừng nửa lo, lúc đầu còn tưởng có thể dựa vào quốc
sư chiếm vài điểm quan hệ, bây giờ mới biết là không được, ta…có thể
thông qua cuộc thi sao…
Ở trong này … nửa tháng, ta ngoại trừ gặp ..cái người… tiếp đãi ta kia
cũng không gặp được ai khác…Vốn đang muốn tìm cái lão già chết bầm kia
dò thám tình hình, hỏi thăm một chút nội dung thi, ai ngờ lúc ta đang đi theo người tiếp đãi kia có nhắc tới quốc sư đại nhân, hắn liền nhìn ta
đề phòng, thiếu chút nữa đã đuổi ta xuống núi T_T. Khiếp – ta không bao
giờ…ngồi lê đôi mách bất cứ chuyện gì với bên ngoài nữa, thời gian nửa
tháng thoáng cái đã trôi qua rất nhanh.
Một ngày kia…Người tiếp đãi đưa ta đến một đại đường, ta rốt cuộc cũng thấy được mặt mũi của các thí sinh khác.
Trầm Dược, một nam tử diện mạo hiên ngang đi vào ngay sau ta trên mặt,
ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ…hắn biết ta-? Không, phải là biết
Thần Vũ chứ?
Dương Thiên Phách, tên cũng giống như người…Ừm…Có khí phách! Khoanh tay, hai mắt luôn chếch bốn mươi lăm độ hướng về phía trước, thỉnh thoàng
còn lắc lắc đầu, ách…lão trừu ngươi lợi hại như thế còn tham gia cuộc
thi làm gì a…
Phù Dung, không bết tại sao khi nghe tên, khóe miệng ta mất tự nhiên
giật giật mấy cái, trừ ta ra, đây là nữ thí sinh duy nhất, trái lại
người cũng không tệ lắm, có lẽ bởi ta lâu ngày ngâm cứu diện mạo yêu
nghiệt của Đại Biến Thái nên cứ thấy nàng ta diện mạo cũng bình thường.
Chu Tinh Phát, lúc nghe được tên, khóe miệng ta còn giật mạnh hơn…Vì sao ta cứ thấy cái tên này rất quen thuộc, rất quen thuộc. Nhưng nhìn đến
người kia vóc dáng mập mạp, mặt mày dữ tợn, một thân đầu hổ mặt hổ, trên dưới một điểm ta cũng không có ấn tượng, hơn nữa hắn cũng không có vẻ
gì là biết mặt ta…
Tham gia cuộc thi lần này tính cả ta tổng cộng có năm người. Chỉ lát
sau, có một lão đầu mặc bạch y trường bào kỳ quái tiến vào, chắc là
trưởng lão nơi này.
“Bây giờ tuyên bố nội dung thi, phân ra làm hai hạng mục chính, đấu võ
và thi văn. Đấu võ chọn dùng xa luân chiến pháp, các ngươi mỗi người đều có cơ hội cùng đấu với đối phương, thắng một trận được một đ