
̀n
Bảo Bình ở đâu:
-
Cậu
ở đâu hả Bảo Bình!!
Hít một hơi thật dài… Xử Nữ lặn
xuống biển sâu… Xử Nữ cảm thấy tiếng gọi của Bảo Bình đang ở rất
gần mình. Anh kéo lấy cô… ôm chặt cô… Chuyền cho cô hơi thở qua nụ hôn
bất đắc dĩ này.
Bảo Bình lúc này đang rất sợ…
Nhưng cái ôm ấm áp đó của anh đã làm cô như tiếp lấy sức mạnh. Cô
khẽ chạm vào đôi má của Xử Nữ. Ánh mắt cô lịm dần đi…
….
Sau một hồi chật vật thì Xử Nữ
cũng kéo được Bảo Bình lên. Anh thở hồng hộc gọi tên:
-
Bảo
Bình à… Tỉnh dậy đi!
Im lặng… mọi vật đáp lại anh bằng
một khoảng khắc vô cùng đáng sợ: im lặng đến yên bình. Chỉ hai từ khiến
anh cảm giác suy sụp, thấy tội lỗi, thấy buồn, thấy được sự mất
mát quá lớn đang sảy ra trước mắt mà mình không làm được gì. Tâm
trí anh đang rối bời.
Anh lặng im nhìn Bảo Bình, không
nói gì, cũng không dám thở mạnh. Lặng một lúc, anh vuốt mái tóc
Bảo Bình:
-
Cậu
còn ở đó không Bảo Bình? Còn nghe thấy lời tớ không? Tớ sợ lắm…
Tỉnh lại đi.
Xử Nữ nằm xuống cái bờ cát lạnh
cóng… ôm chặt lấy Bảo Bình. Bóng tối bao trùm tất cả… che giấu dòng
nước mắt của anh. Hối hận có được gì đâu cơ chứ? Mọi chuyện đã sảy ra rồi
mà. Xử Nữ nhắm chặt đôi mắt của mình và hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
Ma Kết mặt đăm chiêu liếc từng bụi
cây. Anh tỏ thái độ bực mình:
-
Bạch
Dương này… Con gái mà dám rời khỏi tớ đến cái nơi như này.
Giọng Sư Tử vọng lại:
-
Cậu
chưa thấy Bạch Dương đâu hả?
-
Hơ..
Cậu không ở lại cùng với Cự Giải à? Đi tìm Bạch Dương chi?
Bỗng nhiên ánh mắt Sư Tử đượm buồn:
-
Tớ
không muốn thấy cậu lo lắng…
-
Sư
Tử à… Cự Giải thích cậu lắm đấy! Đừng làm cậu ấy buồn. Dù trong
bất kì hoàn cảnh nào thì cậu cần hiểu thế nào là quá khứ thế
nào là hiện tại.
Ma Kết đặt tay lên vai Sư Tử mỉm
cười nhẹ khiến mặt Sư Tử thoáng đỏ trong bóng tối. Hai người cứ
đứng trân mình ra như thế nhìn nhau.
Một ma lực nào đó, khiến cả hai
cuốn hút nhau. Họ càng lúc càng gần lại hơn. Và bất thình lình thì
Ma Kết quay mặt đi khi cả hai sắp “nhập làm một”:
-
Không
được! – Ma Kết thở dài.
-
Ma
Kết à…
Nói rồi Sư Tử ôm lấy mặt Ma Kết
mà hôn lấy anh….
*Thình
thịch!*
*Sập!!*
- Một màu đen bao trùm trước mắt của Bạch Dương. Mình vừa nhìn thấy
cái gì thế này… Cảm giác khó thở và cảm thấy vỡ vụn trong người.
Bạch
Dương giật lùi về phía sau rồi chạy mất.
Cái dáng nhỏ bé của Thiên Yết cứ thể lướt
đi trông như một bóng ma. Vừa đi cô vừa thở dài rồi có khi rớt nước mắt. Ánh mắt
cô rơi vào khoảng không vô định, cô cứ bước mà không biết phải đi đâu cả. Trái
tim cô đang ngày càng nguội lạnh.
*Bụp!*
- Tránh ra! – Giọng Thiên Yết lạnh lùng
vang lên.
Nhưng đáp lại cô lại là một hơi ấm ngọt
ngào đến khó quên, giọng nói ấy khiến hàng lệ cô vỡ vụn:
-
Công
chúa của lòng tớ! Tớ hiểu rồi… Tớ không để cậu rời xa tớ nữa đâu!
Thiên Yết nhìn người đang nói phía trước.
Cô òa lên, lần đầu tiên, lâu lắm rồi cô khóc như một đứa trẻ trước mặt người
khác như vậy. Cảm giác thật dễ chịu! Cô khóc thật to:
-
Tên
Nhân Mã đáng ghét! Sao cậu lại hành hạ trái tim tớ thế này? Tớ yêu cậu lắm! Nếu
tiếp tục trái tim tớ không thể nào chịu tổn thương nữa đâu.
-
Đã
đến lúc tớ chịu tổn thương thay cậu rồi Thiên Yết ạ!
Nhân Mã nói trong nụ cười hiền, anh nâng
cằm cô lên rồi hôn lên đôi môi kia. Làm đôi môi ấy như lấy lại sức sống. Thiên
Yết chợt ẩn anh ra:
-
Tớ
không bao giờ làm cậu tổn thương đâu Nhân Mã!
-
Tớ
không bao giờ để cậu phải tổn thương nữa đâu công chúa của tớ!
Nhân Mã ôm chặt lấy cô rồi bế cô lên.
Thiên Yết vội hỏi:
-
Chuyện
gì khiến cậu thay đổi như vậy?
-
Vì
đây chỉ là ảo ảnh…
….
Thiên Yết chợt tỉnh lại. Trước mặt cô chả
có ai cả. Chỉ là một cái cây khô khốc. Nó y như tâm trạng của cô bây giờ. Cảm
giác như bị trêu, Thiên Yết ngồi thụp xuống mà khóc như một đứa trẻ, càng lúc
càng òa to lên:
-
Nhân
Mã đáng ghét! Cậu làm gì trong đầu tớ vậy? Làm ơn biến đi!! Tại sao tớ lại nhớ
cậu đến như thế hả? Tại sao… tại sao cậu làm trái tim của nhớ vỡ nát nhiều lần
mà tớ vẫn yêu cậu, vẫn thương cậu, vẫn nhớ đến cậu!
-
Vì
cậu là định mệnh của tớ!
Một giọng nói lạnh ngắt nhưng lại ngọt
ngào như một viên kẹo bạc hà vang lên sau lưng cô khiến cô giật mình quay lại
nhìn anh. Rồi lại quay lên, giọng lạnh lùng:
-
Cô
gái nào yêu cậu chắc đau đến chết!
Nhân Mã tiến đến gần Thiên Yết, đỡ cô dậy
rồi quỳ gối xuống:
-
Th