
ên gì? – Hoàng hỏi đứa con trai của Tuyết
- Con tên Gia Bảo – đứa bé cười nói, giọng không được rõ lắm nhưng vẫn nghe ra, giọng nói vương mùi sữa rất dễ thương.
- Còn con? – Hoàng nhìn con của Vy
- Con tên Nhi – Đứa bé cười nói.
Hoàng xoa đầu cả hai đứa.
- Này, ai cho mày xoa đầu bảo bối của tao? – Nam và Minh đồng thanh hếch mặt lên nói
- Tưởng chúng mày có con là oai xong trở mặt với tao à? – Hoàng lườm từ trên xuống dưới hai người kia
- Tất nhiên rồi, bọn tao có con rồi bọn tao hơn mày một bậc. – Minh phấn khởi nói.
- Mày tưởng tao không có chắc? – Hoàng chu mỏ lên nói.
- Cái gì? Mày điêu, mày đã làm gì có? Á…mày ăn kem trước cổng à? Em nào…khai mau – Nam nói liến thoắng.
- Ý tao nói…tương lai tao sẽ có – Hoàng cười lớn.
- Thôi nào, mục đích đến đây của mấy người là gì? – Tuyết cất giọng bá đạo nhìn Nam và Minh khiến hai người lạnh toát cả mặt.
- Biết rồi – Cả hai đồng thanh, gương mặt ỉu xìu đi về chỗ ngồi.
Hôm qua tan tiệc muộn, tất cả đều mỏi rồi nên mọi người chưa hỏi về vụ của Hoàng ba năm trước, ai nấy cũng đều thắc mắc đến không ngủ được. Vậy nên mục đích họ đến đây hôm nay là chuyện đó.
- Hoàng? Ba năm trước. Chuyện thế nào? Kể đi – Tuyết hỏi
- Chuyện gì? – Anh trả lời tỉnh bơ.
- Mày thoát khỏi căn nhà đó kiểu gì? Sao mày còn sống được? Ngôi nhà đó đã bị thiêu rụi hoàn toàn rồi mà.? – Tuyết hắng giọng hỏi. Cả lũ im lặng không nói gì chờ câu trả lời của Hoàng
- Tao thoát bằng lối sau của nhà đó. Lúc đó tao hoa mắt ngã xuống song cạnh đó, may có thuyền đi qua cứu, nhỏ em tao cũng lên thuyền cùng tao, nó bị bỏng nặng, tao với nó được đưa đến viện, lúc đó tao hôn mê không biết gì, tỉnh dậy thì tao đang ở bên Mĩ chưa trị cùng nó rồi. – Hoàng kể, anh thở dài não nề.
- Mày biết ai đưa mày đến Mĩ không? – Nam hỏi
- Cha tao? Bệnh viện liên lạc được với ông ấy. Lúc tao tỉnh dậy ông ấy nói cho tao biết.
- Mày không bị bỏng hay sao đúng không? Chỉ đơn giản là ngất? – Minh chen vào
- Đúng vậy. Tao ngất hơn một ngày trời, yếu thế không biết – Hoàng bật cười
- Thế tại sao ba năm mày mới trở lại đây? – Cả bọn đồng thanh. Hai đứa con của Vy và Tuyết giật mình ngơ ngác nhìn cha mẹ.
- Khó nói lắm. Tao không muốn nói.
- Vậy không nói thì thôi. Mày vẫn sống là tốt rồi. Tối nay định đi đánh chén một bữa chào mừng mày trở lại đây – Nam hí hửng
- Thôi tôi chịu. Hôm qua say lắm rồi. – Hoàng cười
- Hôm qua là đám cưới song Anh, còn hôm nay khác chứ? Mình đang tuổi ăn chơi mà? – Nam
- Làm bố rồi còn bày đặt tuổi ăn chơi – Hoàng bĩu môi – Chỉ còn tao mới đang ở tuổi ăn chơi này, chúng mày cưới hết rồi không tính – hoàng bật cười khanh khách. Anh nói đúng sự thật mà, có nhất thiết cả bọn phải nhìn anh bằng ánh mắt long lanh hình viên đạn không?
- À anh Hoàng, anh với Châu San thế nào rồi? Hai người còn liên lạc với nhau không? – Vy chuyển chủ đề. Câu hỏi này ai cũng muốn hỏi Hoàng.
- Ba năm qua. Anh chưa liên lạc với cô ấy – Nhắc đến tên Châu San , Hoàng dịu mắt xuống, ánh mắt nhớ nhung đượm buồn.
- Ba năm qua mày còn không liên lạc với bọn tao nữa, mày mà liên lạc với Châu San khác gì trọng sắc khinh bạn…ha ha – Minh nói đùa để không khí trở nên vui vẻ hơn
- Tao đâu như mi. – Hoàng liếc Minh - Mọi người còn liên lạc với Châu San không? – Hoàng hỏi
- Còn chứ? – Đồng thanh toàn tập
- Thế hả? Cô ấy sao rồi – Hoàng nhảy cẫng lên, ngồi sổm lên ghế, anh đang rỏng tai muốn nghe chuyện về người con gái ấy. Người con gái mà ba năm qua anh đã nhớ rất nhớ. Yêu rất nhiều.
- Châu San du học xong rồi. Giờ nó về nước rồi – Vy nói
- Về nước? Trời ơi! Thế này anh tìm bằng cách nào? – Hoàng hét toáng lên.
- Có địa chỉ nhà mà – Vy nói
- À ừ nhỉ? Anh quên mất – Hoàng cười trừ
- Ba năm qua…Châu San vẫn chưa yêu một người khác. Cô bé vẫn tin mày còn sống - Tuyết nở nụ cười buồn
- Vậy bây giờ nhóc ấy biết tao còn sống chưa? – Hoàng thắc mắc
- Chưa? Chưa ai báo tin! Hôm qua bận quá không có thời gian – Tuyết
- Vậy đừng báo. - Hoàng hếch mắt lên cười. Đôi môi cong một nụ cười đầy ấn ý
- Why?
- Cuối tuần này tao sẽ đi tìm Châu San
- Trung Quốc? – Cả lũ đồng thanh. Ý là “Tìm tận ở Trung Quốc á?”
- Tất nhiên. Chúng mày cũng nên đi, ha ha, coi như chúng mày hưởng tuần trăng mật luôn. Gọi cả Song Anh nữa – Hoàng ra ý kiến
- Bọn tao hưởng mòn mắt rồi. Còn Song Anh chưa hưởng thôi haha – Minh
- Vậy hưởng tiếp. Đời còn dài mà…
- Mà hai người kia đâu nhỉ? Lẽ nào tân hôn mệt quá ngủ đến giờ chưa dậy – Nam cười gian tà
- Có lên rình không? – Minh và Nam cùng ra ý kiến, cười như dại.
- Rình cái này…này – Vy cầm nguyên cái gối trên ghế phang vào đầu Minh
- Mày không nhớ lần trước rình bị nó cho chạy mấy trăm vò