
tức cháy bùng lên trong phút chốc !
- Woa … – Mùi thơm của mực nướng bắt đầu dậy lên kích thích các giác quan của tụi nó , mũi cả ba đứa cứ đua nhau kéo dài ra như phù thủy … Nhưng lại không để ý rằng , lửa đang cháy bùng đến tận tay thằng Yan . Cảm nhận được độ nóng đang lan dần đến đuôi con mực , Yan sợ hãi vội buông tay khiến vật phẩm rơi cái vèo lên nền giấy báo … Chỉ trong chốc lát , mọi thứ đã cháy bùng lên trong sự hoảng loạn , ba đứa con gái sợ hãi lấy thêm báo ném vào để dập , nhưng càng ném thì lửa lại cháy càng to … lại được thêm chiếc quạt thông gió ở phía góc hành lang cứ thi thoảng lại chĩa thẳng vào đống lửa ngay gần đó … khiến nó cứ dần dần lan ra ngoài tầm kiểm soát…
Cheer sợ hãi hét loạn cả lên , tiếng kêu thất thanh của nó nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh , trong đó có cả Chan , hắn cũng đang cùng Yon đi tìm con bé … Dừng lại ở góc chùa và chán nản nhìn cảnh nó bồi thêm giấy vào để dập lửa …
Mấy sư thầy ngửi thấy mùi khét thì vội vàng đem nước đến dập ngay , xong xuôi đâu đấy , cả bốn đứa đều bị bắt ở lại viết giấy kiểm điểm và ký cam kết chịu phạt khi về trường … Cheer , Mita , và Hummie đều méo mặt quay sang nhìn thằng Yan – kẻ đang gượng cười thảm hại .
……………………..
Kết thúc một bữa ăn trưa bi đát với cái bụng vẫn còn đang đói meo , chúng nó lại bị tiếng còi xe buýt báo hiệu giờ trở về lớp để tiếp tục lên đường đi đến điểm dừng chân thứ hai .
Vừa nghe thấy tiếng loa báo hiệu , tất cả đám học sinh đều chạy ùa về xe buýt của lớp mình , duy chỉ có thằng Chan , không biết từ đâu lại xuất hiện bất thình lình trên xe của lớp Cheer .
Cái Cheer bị say xe nặng nên nó đòi ngồi xuống ghế cuối cùng , kề sát cửa sổ để liên tục đón gió từ bên ngoài vào cho đỡ bức bí , còn Mita và Hummie thì lại nhất quyết đòi ngồi lên trên cùng cho gần anh lái xe nên rút cục , bọn nó chia làm hai đội ngồi tách nhau ra . Thế là cơ hội của Chan đã đến , ngay khi con Cheer vừa mới an tọa thì Chan cũng đột ngột ngồi phịch xuống ghế , không cần hỏi han . Con bé liền giật mình quay sang nhìn hướng kế bên.
- Cái gì thế ?
- Cái gì là cái gì ? – Chan nheo mắt cười thản nhiên .
- Sao lại ở đây ? Cút về lớp anh ngay ! – Cái Cheer quắc mắt lên gắt gỏng .
- Sao phải cút ? Lớp cô ở đâu thì lớp tôi ở đấy ! – Vừa nói , hắn vừa nhăn nhở bỏ ngoài tai mọi yêu cầu của con bé làm Cheer tức phát điên lên , hậm hực quay đầu ra phía cửa sổ , cố tình bánh bơ không thèm nói chuyện với kẻ mặt mặt dày mày dạn này nữa .
Nhìn con bé quay ngoắt mặt về phía cửa sổ , coi mình như kẻ không tồn tại , Chan cũng thấy chạnh lòng , nhưng lại vẫn cố mở lời bắt chuyện tiếp .
- Cô ghét tôi lắm à ?
- Ờ ! – Câu trả lời không cần mất thời gian suy nghĩ của nó khiến tim thằng Chan khẽ nhói lên vài nhịp .
- Sao lại ghét ? – Hắn trùng giọng hỏi .
- Ở anh cái gì tôi cũng ghét !
- …
Cheer biết nó ghét Chan ở điểm gì … nhưng lại không muốn nói thẳng ra , sợ bị mất mặt . Còn Chan , hắn cũng mơ hồ đoán ra , nhưng lại sợ đoán sai thì sẽ khiến cho cả hai cùng mất mặt … thế nên cứ phải ấp úng mãi , hắn mới cố dằn lòng gồng mình nói ra suy nghĩ .
- Vì Nhi phải không ?
Giật cả mình ! Cảm giác bị đụng vào đúng chỗ ngứa khiến cả người cái Cheer tự dưng rung lên như một cái chuông . Nó muốn từ chối câu nghi vấn này , nhưng lại không dám bắt mình phủ nhận , rút cục đành chọn sự im lặng …
Chỉ ngồi im , không trả lời , nhưng chân tay thì bồn chồn bứt rứt vô cùng , thằng Chan lặng yên quan sát được điều đó , vậy nên hắn đoán ra được ngay . Khẽ mỉm cười , Chan nói .
- Vậy là tôi lại đoán đúng rồi !
- Đúng cái gì mà đúng ! Đừng có tự áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác ! – Bị dồn đến bước đường cùng , Cheer bực mình quay lại quát vào mặt hắn . Nhưng đó lại đúng là điều Chan muốn , vậy nên trên đôi môi hắn lập tức nở một nụ cười thỏa mãn .
- Cuối cùng thì cô cũng quay lại nhìn tôi !
Lời hắn nói ra khiến con bé lập tức quay ngoắt mặt trở về phía cửa sổ , ngại ngùng ấp úng như gà mắc tóc , dù hắn có nói gì thì nó cũng chẳng buồn trả lời . Bởi cảm thấy bất kỳ điều gì mình nói ra trong lúc rối loạn này đều có thể bị hớ , vì thế , Cheer lại quyết định chọn cho mình sự im lặng . Thấy Cheer im lặng , Chan vẫn không có ý định bỏ cuộc , hắn lại tiếp tục .
- Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu … Nhi bị bệnh… cô ấy sắp phải trở về Mỹ để chữa trị rồi … – Hắn nói , mà giọng như trùng xuống , ánh mắt cũng đục dần khiến cơn ghen tị trong lòng cái Cheer lại dâng lên , nhưng lại cảm thấy có một chút gì đó an ủi , giống như là người chồng đi ngoại tình bị bắt quả tang đang trở về giải thích với bà vợ già khó tính vậy .
- Bệnh gì ? – Dành cho Chan một đặc ân , Cheer quyết định mở lời hỏi lại .
- Ừm… cái này… Nhi không muốn nói với ai … cô ấy sợ bị mọi người thương hại … nên trước khi ra đi , muốn mọi người vẫn phải nhìn mình bằng