
i đều bỏ ngang câu chuyện , kéo nhau chạy ra ngoài , ngay cả anh chị kể truyện cũng vậy …
Và tất nhiên , nhóm con Cheer cũng không nằm ngoài số “ mọi người “ ấy !
…………………………………….
Chương trình được bắt đầu bằng tiếng nhạc vô cùng sôi động của anh DJ Drew , tiếp đó là màn nhảy hip hop hết sức ấn tượng của thằng Yonnie , Cheer thật không ngờ là Yon có thể nhảy hip hop đỉnh đến vậy . Nhất là khi nhóm hot boy của trường bắt đầu bước ra sân khấu để trình diễn màn rap live của mình , Yon vừa hát vừa beat box , thu hút hết thảy sự chú ý của các fan nữ về phía mình , ngày hôm nay hắn thực sự tỏa sáng . Nhưng , ánh nhìn của Cheer lại chủ yếu chỉ hướng về Chan , từ lúc Chan bắt đầu cất giọng hát ngọt ngào của mình lên , mọi thứ xung quanh Cheer dường như ngưng đọng , nó không để ý đến tiếng beat box của Yon , không quan tâm đến những vũ đạo nóng bỏng xung quanh , chỉ quan tâm đến giọng hát trầm bổng dịu dàng đó , chất giọng trầm ấm nhưng lại rất ngọt ngào … Và , nếu như , bài hát đó , giai điệu đó , không buồn đến vậy , không khiến cho nó phải suy tư nhiều đến vậy , thì có lẽ , con bé sẽ cảm thấy tập trung hơn …
Từng dòng lyric cất lên mang nỗi buồn phảng phất chất chứa trong ánh mắt Chan đều được thể hiện qua bài hát cả …
“ Tình cảm nhạt nhòa … giờ đã trôi theo gió …
Anh biết anh sai … khi không giữ được nó …
Trong suốt thời gian … mà đôi ta yêu nhau …
Anh chỉ biết … mang lại đớn đau …
Nỗi đau hằn sâu … trong khóe mắt của em … mà anh đâu biết đâu …
Don’t cry … Don’t cry…
Anh là người tệ bạc …
Chia tay nhau không nói một câu …
Để giờ đây than thở cùng beat và flow …
Anh có muốn vậy đâu …
I’m Sorry …”
Những câu hát này , chỉ nghe qua , Cheer cũng cảm nhận rõ ràng được tình cảm sâu sắc mà Chan gửi gắm qua lyric… Và chắc chắn một điều rằng , thứ tình cảm đó không phải dành cho nó … Khóe mắt đang nhòa đi vì một nỗi hoang mang bất chợt , bỗng , hình ảnh của người con gái kia lại xuất hiện khiến nó gần như đứng chết chân , nụ cười cố gắng gượng từ lúc nghe thằng Chan hát đến bây giờ đột nhiên tắt ngấm . Thật sự ! Nó không thể tiếp tục gượng cười được nữa … Tại sao cô ta lại xuất hiện ? Tại sao lại được hát chung với Chan … Và tại sao … cô ta cũng được mặc áo khoác của Chan ???
Nhắc đến cái áo khoác , Cheer mới ngớ người ra , chiếc áo khoác trên người mình không còn nữa , vội vàng quay lại phòng tiệc , nó không còn thấy bất cứ một cái áo khoác nào được treo trên mắc … Vậy là hiểu rồi , có kẻ đã đánh cắp nó ! Tim con bé bỗng nhói lên những cảm xúc nghẹn ngào khó tả … Nó không thể nào giải thoát ra khỏi chúng ! Ghen tuông ? Có nghĩa lý gì ? Cheer chưa là cái gì rõ ràng của Chan cả ? Thậm chí , đến thứ quan hệ mập mờ của bọn chúng cũng không được công khai . Vậy … Cheer lấy lý do gì để xét hỏi cơ chứ ! Giờ đây , nó chỉ biết gói mình trong một góc nhỏ của căn phòng , lặng người nghe tiếng hát da diết của con bé kia cất lên , dường như , tâm trạng của họ hợp nhau lắm !
“ Đêm đen dần qua …
Dòng suy tư bỗng sâu lắng …
Thật em đây quá dại khờ …
Để anh đi xa mãi mãi …
Mãi mãi không quay về …
Những ngày anh quan tâm nay còn đâu …
Giật mình òa khóc nhớ anh… và anh đang nơi đâu …”
…………………
Thật sự , sao họ có thể tàn nhẫn đến như vậy ? Song ca cùng nhau như một đôi uyên ương ngọt ngào , khiến cho bất cứ ai cũng phải ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ , còn con Cheer thì sao , nó chỉ biết… cười ra nước mắt !
Cô ta “ mạnh “ như vậy ! Sức ảnh hưởng của cô ta lớn như vậy … Bảo sao … ngày đầu tiên xuất hiện , cô ta đã khiến Chan phải đứng chết chân trước cổng trường như thế … Bao nhiêu thái độ lạ lùng của Chan khi vô tình bắt gặp cô ta trong sân trường đều khiến Cheer phải bàng hoàng suy nghĩ lại … Đối với Chan , một đứa con gái không nhan sắc , cá tính lại ương ngạnh như Cheer , nhất định , không thể sánh bằng “ người con gái “ ấy !
Lúc trở về , lại một lần nữa , bọn nó lại phải đi qua khu nghĩa trang ấy , khung cảnh rùng rợn cùng tiếng gió thổi ào ạt , thỉnh thoảng , từng đợt cát của những khu nhà đang thi công dở gần đó lại tung lên trắng xóa mù mịt , kèm theo đó là tiếng nhạc “ Oan hồn “ tru tréo của những ông anh dở hơi trong nhóm nhất định không chịu tắt đi … khiến đám con gái cứ co người lại … vô cùng hoảng sợ !
Từ lúc “ chuyện đó “ diễn ra , tự dưng giữa Cheer và Chan cũng dựng lên một khoảng cách vô hình nào đó khiến cho hai đứa không tài nào đối mặt , nghiễm nhiên trước thái độ lạnh lùng , chẳng ai thèm bắt chuyện ai nữa . Bọn nó cứ thế , như hai đường thẳng song song , đi cạnh nhau mà chẳng có điểm cắt tận cùng …
Khu nghĩa địa về đêm rất đáng sợ , taxi cũng không thường xuyên qua đây , vậy nên để kiếm được một chiếc taxi vào giờ này là rất khó , gọi từ nội thành thì họ lại không chịu qua đây đón , rút cục , cả đám lại phải đứng chờ ở đường lớn chờ có xe qua thì b