
/>Suy nghĩ một hồi , rồi nhìn vào con gián , rùng mình , con Cheer bất ngờ hét toáng lên :
- Chị … chị … Nhưng mà … chị vẫn sợ nó hơn !!! Cứu chị đi mà ! Quân ơiiii !
- Mặc xác chị ! Không tự tay giết được thì cứ ngồi đó mà kêu . Chẳng nhẽ lần nào có gián em cũng phải ra tay giết hộ chị à . – Thằng Quân chán nản trả lời .
- Nhưng … nhưng em là em chị cơ mà ! – Cheer mếu máo níu kéo thằng em .
- Yà ! Vầy mà cũng nói được hả ! Chị là chị em đấy ! – Tức mình , thằng Quân quay lại quát thẳng vào mặt chị nó rồi lại tưng tửng bước đi trước ánh mắt vô cùng tuyệt vọng của bà chị.
Thế là Quân đi , chỉ còn mình Cheer bơ vơ ở lại với con gián .
Tiếng cánh gián cứ phần phật bay qua bay lại trong căn phòng giống như nó đang muốn trêu ngươi con bé vậy … nghe thật khủng khiếp . Rút cục , cả đêm hôm đó , nó đã phải ôm chặt lấy con gấu và bê hết chăn mền ra ngoài phòng khách ngủ , lăn lộn trên chiếc ghế gỗ kiểu truyền thống mà mẹ thích mua , bây giờ nó thật hối hận vì đã từng ủng hộ quyết định của má … Đau lưng quá đi mất !!!
………………..
Một đêm dài không ngủ được , những nỗi lo về chiếc cánh gián , trời thì nóng , đã quên không bật quạt lại còn không dám nhoài mình dậy để đạp chăn ra . Nó sợ , nếu nó tung chiếc chăn này ra thì con gián sẽ bay vào , đậu lên người nó . Eo ôi ! Thế thì kinh chết đi được ý !
Vì vậy , con Cheer vẫn nhất quyết chùm kín cái chăn lên tận đầu mà chịu khổ trong cái khí nóng của mùa thu còn đang hâm hấp ở thời 38 độ .
Thật khổ sở , phải trằn trọc mãi cho đến hai giờ sáng con bé mới lịm hẳn đi mà ngủ được . Cố gắng quên đi cái nóng và nỗi sợ hãi , cơn buồn ngủ kéo đến làm hai mí mắt nó díu lại , chìm dần vào những giấc mơ… Nhưng cả đêm đó , con bé lại mơ thấy ác mộng – một mình nó cầm chắc cây chổi trong tay chiến đấu với quái vật gián khổng lồ , nó cứ bị đuổi mãi , đuổi mãi , cho đến khi kiệt sức không chạy được nữa thì thôi … Và đến lúc đó thì nó mới chìm vào giấc ngủ hắn , chẳng còn suy nghĩ gì nữa … Cho đến sáng hôm sau …
- Maiiii ! Không dậy đi à ! Muộn học rồi đấy !
Tiếng mẹ chạy hồng hộc lên quát làm con bé giật cả mình . Đạp tung cái chăn bông sang một bên , con bé nhoài mình một cái khiến cả người nó lăn lông lốc xuống đất , ê ẩm gượng dậy , Cheer làu bàu trong trạng thái mắt vẫn còn nhắm tịt .
- Gì thế ạ ! Mẹ có biết hôm qua mấy giờ con mới ngủ được không ?! Để con ngủ thêm tí nữa đi … híc híc ! – Vừa nói , con bé lại vừa uể oải trèo ngược trở lại « chiếc giường tạm trú « của nó rồi nằm sấp xuống ngủ tiếp .
Bất thình lình , mẹ giật phắt cái chăn ra rồi lay người nó dậy .
- Tối qua là tối qua ! Bây giờ vào năm học rồi ! Không được vô kỷ cương như thế này nữa ! Dậy mau !!! – Mẹ nói như hét vào mặt nó .
” Ừ nhờ ! Đi học !” – Nghe tiếng mẹ nhắc , con bé mới sực nhớ ra … Nó đã đi học được vài hôm rồi , giờ đâu còn là hè .
- Thôi chết … Muộn học rồi ! Bắt đền mẹ đấy ! Sao mẹ không gọi con ! – Đột ngột đứng dậy , nó vừa nói vừa chạy thẳng vào phòng vệ sinh , xử lý mọi việc với một tốc độ nhanh khủng khiếp .
- Yà ! Cái con này ! Lại đổ lỗi cho ai thế ! Mẹ gọi suốt mà mày có thèm dậy đâu .
- Ứ biết đâu ! Đấy là tại mẹ không gọi sớm đấy chứ ! – Tiếng con bé từ trong phòng « kín « vọng ra .
- Việc học là việc của mày hay việc của mẹ đấy hả ! Ranh con ! Đã thế từ sau mẹ không thèm gọi mày nữa ! – Mẹ nói với giọng gắt lên , có vẻ bực mình .
Ngồi trên chiếc bồn cầu , nó vẫn còn cố cãi tiếp .
- Thế thì mẹ đừng có mắng con nữa ! Thôi con đi học đây !
Vừa dứt lời , nó lập tức phóng thẳng ra ngoài , thay quần áo trong hai phút rồi nhanh như cắt , nó chạy với một tốc độ thật thần tốc đến trường .
- Muộn rồi ! Sắp muộn rồi ! Còn có ba phút nữa thôi ! – Vừa đi , Cheery lại vừa tự nhủ như thế , mong là còn kịp … vì nó chạy nhanh lắm mà .
………………..
” Tùng tùng tùng !!! ” – Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ tập trung đã đến , lúc này , con bé mới kịp có mặt , nhưng bảo vệ trường đã đóng cửa mất rồi . Tỉu nghỉu đứng lại phía bên ngoài cổng trường , nó chợt nhận ra sự có mặt của Chan .
- **** ! Lại muộn rồi ! Thằng bảo vệ này muốn ăn đòn đây mà ! – Chan bặm môi lầm bầm , nhưng vẫn đủ để Cheery – kẻ đang đứng lò dò dưới bóng hắn nghe thấy .
- Xùy ! Làm trò ! Đánh được không mà nói . – Con Cheer bĩu môi .
Nghe thấy giọng của con Cheer , thằng Chan đột ngột … cúi xuống , nhìn và nhăn mặt .
- Lại là cô … đồ ám quẻ !
Gì chứ ! Hắn gọi mình là đồ ám quẻ ?!
Nghĩ vậy , Cheer liền xửng cồ lên quát lại .
- Yà ! Không biết là ai ám quẻ ai đâu à nha ! Mới sáng sớm ra đã đụng cái bản mặt đáng ghét của anh , đủ để biết hôm nay xui chắc rồi ! – Con Cheer làu bàu rồi quyết định không rây với hắn nữa .
Trước lời khẳng định đầy chắc chắn của con Cheer , thằng Chan lại chợt cười khẩy , rồi nhớ tới vụ cá cược tình cảm giữa mình với co