
a buồn,mẹ Kì Dương luôn nghĩ rằng mỗi
lần hắn về nhà là hắn vừa đi học về.Và lúc nào cũng hỏi những câu hỏi ngây ngốc
như vậy.
Hồng Nhung cười tít mắt,bóc vỏ một thanh socola và cho vào miệng nhai ngon
lành.Cô ấy đưa tay xoa xoa đầu Kì Dương:
-Oa,con gái!Con thật là giỏi đó!Mẹ tự hào về con lắm.
Nói tới đây,Hồng Nhung kéo tay hắn lại chiếc xích đu,lấy ra cây lược và chậm
rãi chải lên mái tóc dài miên man của hắn.
-Con gái là phải để tóc dài,nhìn vậy mới ra dáng thiếu nữ,con có biết không
Kì Duyên?
-B…bi…biết ạ!
Kì Dương đáp lại,cổ họng hắn có cái gì đó nghèn nghẹn,nói không thành
lời.Suốt những năm qua,trong ánh nhìn vô hồn của mẹ,hắn chỉ là cô chị đã mất
mang theo cái tên Triệu Kì Duyên mà thôi.Hắn chưa bao giờ,chưa hề được mẹ nhìn
nhận là một thằng con trai thật sự,đối với mẹ,hắn mãi mãi là đứa con gái bé bỏng
12 tuổi,mãi mãi là như vậy….
Tất cả,
cũng chỉ là dối trá!
Gạt người gạt mình,hắn phải sống như vậy cho tới khi nào?
Sau cái chết của Kì Duyên,Hồng Nhung đã trở nên như vậy.Tâm trí bấn loạn,nữa
tỉnh nữa mê và cách cư xử thì y như là một đứa trẻ.
Việc Kì Duyên ra đi vào năm 12 tuổi,đối với Hồng Nhung,đó là một cú sốc thật
đau đớn và nghiệt ngã.Cô ấy đã bị chấn thương nặng nề về mặt tinh thần,suốt ngày
cứ ôm con búp bê vải của Kì Duyên cho đến khi thấy mặt Kì Dương trở về nhà gặp
mẹ.
Đau thật đau.Tâm hồn nhiều hơn thể xác….
Đã rất nhiều lần,Kì Dương tự hỏi,tại sao hắn lại phải lâm vào tình cảnh
này,tại sao hắn lại phải làm giống con gái và ngụy trang bằng một cái lí do có
tên gọi là sở thích?Tại sao hắn lại phải âm thầm cam chịu suốt bao năm nay để
rồi bị người đời gán cho cái danh là bán nam bán nữ?
Hàng trăm câu hỏi tại sao dành cho hắn.
Tại sao?
Tại sao?
Một đợt gió buồn lại ào qua,trời dần nhạt nắng.Vài tia nắng cuối ngày vẫn còn
lấp lánh giữa ánh trời chiều như chưa muốn tan biến đi….
-Kì Duyên ơi!-Hồng Nhung đưa tay luồn vào mái tóc dài của hắn,giọng ảo
não.
Tiếng gọi của Hồng Nhung đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn,hắn quay qua nhìn
cô ấy và hỏi lại:
-Sao ạ?
-Kì Dương đó!Kì Dương đi chơi mãi vẫn chưa thấy về!Nó cứ như vậy thì sẽ rất
đói bụng đó!
-Mẹ đừng có lo!Nó sống với dì ba mà,nó ngoan lắm,giờ này nó đã ăn cơm rồi!-Kì
Dương đưa tay áp vào mặt Hồng Nhung,nhẹ giọng đáp.
-Thì ra là vậy!-Cô ta bật cười,vô vỗ vào trán mình mấy cái như vẻ trách móc
bản thân đãng trí-Thế mà mẹ quên mất….
Kì Dương cười cười,không nói gì nữa hết.Hắn thấy trước mắt đang hiện ra
khoảng thời gian của năm năm trước…..
Cũng vào một buổi chiều như thế này,nhưng màu sắc của bầu trời lại đậm hơn và
rực vàng vì nắng hạ.Hôm đó,là một chiều lộng gió.
Cậu nhóc Kì Dương và cô chị của mình đứng ở ngã tư đợi mẹ đưa sang nhà ba
chơi.Căn bản vì ba của Kì Dương là mafia,để tránh sự nguy hiểm thì phải sống
tách riêng.
-Bữa nay gió quá chị ha !
Kì Dương nhăn mặt ôm mái tóc nâu ngắn đang rối tung vì gió.
-Ừm,gió thật đấy!
”Xoạch ”
Chiếc nón rộng vành màu đỏ của Kì Duyên bị gió hất tung ra giữa con phố đang
nườm nượp xe qua lại.
-Để chị ra nhặt nó !
Kì Duyên vừa nói với cậu nhóc vừa bước ra ngoài lòng đường.
Xe cộ tất tả ngược xuôi.
-Đừng!Bỏ đi chị! Xe nhiều lắm!!-Kì Dương hoảng hốt níu tay cô chị lại.
-Không được!Đó là cái nón mà chị thích!Em đứng yên ở đây đi!
Trên mặt cậu nhóc lộ ra một vẻ tiếc nuối xen lẫn những nỗi hoang mang vô
hình.Không hiểu tại sao cậu nhóc lại có cảm giác nếu để chị bước đi rồi thì sẽ
không bao giờ còn quay trở lại.
-Đừng!Chị Duyên!!!!-Kì Dương hét lên thật to,nhằm mong muốn tiếng hét của
mình có thể kéo chị gái vào lề đường.Nhưng không,đôi bàn chân nhỏ nhắn của Kì
Duyên đang chậm rãi tung tăng trong con phố chiều ngập nắng,một buổi chiều nhẹ
nhõm vô cùng…
và ” rầm ”
Cái thứ âm thanh kì quái đến rợn người ấy vang lên giữa muôn ngàn con mắt
nhìn ngang ngổn…
Cậu nhóc đã thấy.
Máu.
Rất nhiều máu.
Máu loang dài trên mặt đường.
Một màu máu đỏ tươi như màu của những bông hoa hồng đỏ thắm mà Hồng Nhung
đang ôm trên tay.Cô ấy đã trở ra,và đã thấy….một cảnh tượng thật rợn ngợp lòng
người…
Kì Duyên nằm đó,
bất động.
Đứa con gái bé bỏng ngày nào đã bước vào thế giới khác,một thế giới…
…xa xôi.
Chiếc nón đỏ rộng vành đã bị gió cuốn đi về nơi nào đó…
Không biết cụ thể là ở đâu,nhưng cô ấy biết
đó cũng là một nơi rất xa…
Buổi chiều vẫn nao nức lạ thường.
Đông đúc.
Ồn ào.
Vội vã.
Tiếng người xôn xao cả góc phố,tiếng còi xe cứu thương hú in ỏi,tiếng bàn tán
xì xào,nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng khóc.
Căn bản là họ không đủ tâm trạng đau buồn để khóc lóc nữa.
Cả người mẹ xinh đẹp lẫn cậu con tra