
t của
Giang Chấn Thiên, Trúc Lam đã bỏ về nhà.vì không muốn thấy cái mặt đáng
ghét kia nữa.). Và có lẽ đó là số trời bắt Tường Vi phải ngủ ở ngoài
trời đêm nay. Tường Vi khẽ co ro trong chiếc váy mỏng manh. Lạnh quá.
đáng lẽ cô nên mặc ấm mới phải. chỉ vì muốn được sánh bước bên Âu Triết
Vũ, chấp nhận mặc lạnh vậy, vì cậu ta mà cuối cùng cậu ta vẫn buông tay
cô ra đấy thôi. Quá ngốc nghếch nhưng không thể giận nổi hay trách cứ Âu Triết Vũ. Tường Vi đã lún quá sâu vào tình yêu dành cho Triết
Vũ………….khụ khụ…lạnh…lạnh…. và Tường Vi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào
không hay.Cô liên tục ho trong đêm.Nhưng cô vẫn không thể mở mắt ra nổi. Cho đến khi có tiếng người đánh thức, cô mới cố gắng gượng hé đôi mắt
vô hồn của mình
“Sao em lại ngủ ở ngoài này?em đã ngủ cả đêm ở ngoài này sao?lạnh vậy mà ăn mặc phong phanh thế này sẽ bị ốm đấy cô bé?” - ai vậy? Âu Triết Vũ? không phải. giọng nói này lạ lắm.
Tường Vi nhìn người con trai trước mặt mà nước mắt giàn giụa. là Dyland. Dyland?chính là anh phải không?
“gì thế?sao em lại khóc?” - Dyland hốt hoảng khi nhìn thấy cô gái đang khóc ngon lành
“Đừng nói gì cả anh Dyland. cho em mượn bờ vai của anh nhé. em không thể chịu nổi nữa rồi. em muốn quay lại những ngày trước đây. Nhưng h thì
không kịp nữa rồi.Anh ấy không cho em trở lại với cuộc sống ngày xưa
nữa. Anh ấy ác quá. nếu không cho em làm em ngày đó thì cậu ấy sẽ không
yêu em đâu. cậu ấy sẽ….huhu. anh ác lắm, anh trai.cả cậu nữa, đừng lạnh
lùng với tớ như vậy mà, đồ ngốc.cô ta không phải là tớ đâu. Dyland, em
không thể chịu nổi nữa. thà em chết đi còn hơn.em mệt mỏi lắm rồi. em
không muốn tỉnh lại nữa.cứ mãi chìm vào giấc ngủ thì có phải tốt hơn ko”
“này em, em không sao chứ.bình tĩnh đi em. này, cô bé…” - Tường Vi đã
không còn nghe thấy tiếng nói của Dyland nữa. cô đã lịm đi, trên bờ vai
vững chắc của Dyland.
Dyland hốt hoảng cõng cô gái chạy về phía phòng y tế. Bây h là 5h
sáng.ko biết đã có thầy cô nào túc trực ở dưới đó chưa nữa. Nhưng mặc
kệ, cậu vẫn chạy như bay xuống đó. Có cái gì đó mách bảo cậu không thể
để cho cô gái trên lưng mình xảy ra truyện gì được. Không hiểu sao ngay
khi gặp cô gái này, cậu có cảm giác lạ lắm. Giống như là cậu đang gặp
lại......
“đã xảy ra truyện gì vậy Tường Luân? Công chúa bị làm sao?” - Dyland như nín thở nhìn vào phòng cấp cứu
“Con bé đã ở ngoài trời cả đêm qua” - Tường Luân mặt tái mét không còn chút sinh khí.
“Cái gì?cậu….Carey không chịu được lạnh mà.con bé sẽ…..cậu làm anh mà
kiểu đó ak. chẳng lẽ cậu không biết Carey đang ở trong hay ở bên ngoài
nhà sao” - Dyland nắm cổ áo Tường Luân đầy tức giận
“thôi đi. hai người có yên đi không? Carey h lành ít dữ nhiều mà mọi
người còn gây truyện với nhau nữa sao” - Triết Vũ 2 tay nắm chặt.máu
đã ứa ra ở lòng bàn tay
“là tại mình, tại mình mà Carey mới vậy” - Dyland bỗng thay đổi đột
ngột thái độ - “nếu không phải là do Carey cứu tớ mà bị trúng băng hàn
ngàn năm thì h cơ thể con bé đã không phản ứng mạnh như vậy với nhiệt độ thấp rồi. nếu công chúa mà xảy ra truyện gì có lẽ…” - Dyland bật khóc
khi nhớ lại lúc cậu thi triển pháp thuật băng hàn ngàn năm.sức mạnh của
cậu chưa ổn định khiến cho cả căn phòng bị hoá băng. may mà Carey đã sử
dụng sức mạnh khống chế ngược lại pháp thuật của Dyland mà giữ được mạng sống cho cậu.Khi hai sức mạnh hợp nhất đã khiến cơ thể của Carey và
Dyland thay đổi.Carey và Dyland bỗng có mối liên hệ với nhau. Khi ai đó
trong 2 người gặp nguy hiểm thì người còn lại sẽ cảm nhận được. vì cơ
thể Carey do vụ hấp thụ quá nhiều băng vào người mà từ đó không thể chịu được lạnh.chỉ cần nhiệt độ môi trường xung quanh thấp xuống thì nước
trong cơ thể cô sẽ hoá băng ngay lập tức.
Triết Vũ đang ngủ bỗng thấy lồng ngực nhói đau. cậu không thể thở nổi.
Cảm giác này cậu đã từng 3 lần có. Một lần là khi Carey phải vào viện
cấp cứu, lần thứ hai là lúc Carey rơi xuống vách núi và lần gần đây nhất là khi cậu nghe tin Tường Vi bị ngất. Cậu bỗng thấy cả cơ thể nóng
bừng. đau quá….. “choang”, cốc nước cậu đang cầm bỗng tuột khỏi tay và
vỡ tan. điềm không lành chăng?
Dyland đập mạnh cửa phòng y tế….
yland đập mạnh cửa phòng y tế.
Không có ai mở cửa. đang loay hoay không biết nên làm gì thì có tiếng
nói vang lên ở phía sau lưng. Dyland quay lại và thấy thầy giáo y tế
Alan
Thầy Alan: Dyland, lâu rồi không gặp cậu. Đang làm gì thế hả? định phá phòng làm việc của tôi sao?
Dyland(mừng rỡ): Anh Alan, may quá gặp anh ở đây. Mau lên, cô gái này bị ngất.anh xem tình trạng thế nào đi
Thầy Alan ( đỡ Tường Vi từ tay Dyland mà vẻ mặt thì không dấu nổi vẻ lo lắng, hoảng hốt): Tường Vi? cô ấy bị sao thế?
Dyland(lắc đầu lia lịa): em không biết. định dạy sớm chạy bộ thì
thấy cô gái này nằm ngất ở ngoài cửa nên em…mà cô gái này tên Tường Vi
ak. Hàn Tường Vi? công chúa lá bài uk?
Thầy Alan(mặt cắt không còn giọt máu): Tường Vi cả đêm qua nằm ở ngoài trời sao, Dyland?
Dyland(vẻ mặt ngơ
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp