XtGem Forum catalog
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325163

Bình chọn: 9.00/10/516 lượt.

vì bị hiểu nhầm là bị câm
như vậy…

- Nhưng bố mẹ nuôi rất yêu thương con, con rất vui khi họ có thể yêu thương một đứa trẻ không rõ lai lịch như mình.

- Tình
yêu kỳ lạ lắm, đôi khi nó dạy ta trân trọng, nó khiến ta trở nên cao quý khi ta biết che chở cho người khác, nhưng nó cũng khiến ta hối hận,
tiếc nuối khi đã không biết trân trọng nó. Sống cả đời người mà cuối
cùng điều khiến ta thấy vẫn chỉ là những điều làm ta đau…

- Bố, có chuyện gì vậy ạ!

- Chẳng
có chuyện gì đâu, con nghỉ đi, đi suốt một chặng đường dài như thế này
dù sao con cũng đã mệt, con cứ ở đây, sau đó còn đi tới nơi ta đã tìm
thấy con nữa!

- Vậy con sẽ ở lại với bố 2, 3 ngày rồi sẽ về Hà Nội, con học ở dưới đó!

- Không
nên… - Ông già hơi hốt hoảng – Ta không có ý không muốn con ở đây, nhưng con còn phải đi học, thời gian này con nên tranh thủ để tìm bố mẹ mình
thì hơn!

- Con đã biết được nơi để bắt đầu rồi thì con có thể…

- Không…
ta cũng đã từng là cha… ta hiểu sự lo lắng của một người cha suốt 17 năm chờ đợi, mong ngóng, hi vọng con mình quay về… Con đi tìm họ đi, đừng
để họ héo mòn vì chờ đợi… ta vẫn ở đây, nếu cần con vẫn có thể tới tìm…
con hiểu những gì ta dạy đấy chứ?

- Vâng, bố nói vậy con xin nghe!

- Bố? Ừ… hặc hặc… ta cũng là bố của con… ta cũng có con trai…

- Vâng, thưa bố!

- Con đi ngủ đi, ta muốn ngồi lại một lát rồi mới ngủ… Kệ con Mẹt, nó không cắn nếu con làm nó thức đâu…

- Bố đừng uống rượu nữa nhé!

- Ừ, bố… đã nghe thấy rồi!

--------

Sáng hôm sau, ông Vinh ngồi vẽ sơ đồ chỉ cho Tuấn Anh biết nơi ông tìm thấy cậu tại một ngon núi nhỏ:

- Ta không quay lại đó thêm lần nào rồi ngày ngày làm nương làm rẫy, ta có lỗi với con…

- Không
đâu ạ, bố đừng tự trách mình, con vẫn còn được sống thì con đã cảm ơn bố rất nhiều rồi, bố có thích ăn gì không con sẽ nấu?

- Con
biết nấu cơ à… hặc hặc… thế mà khi con nằm một chỗ mấy năm ta cứ nghĩ
rồi con sẽ không thể làm gì… quả là chỉ có ông trời mới biết được…

Cứ nghĩ
sẽ ở lại căn nhà đó thêm vài ngày nữa nhưng ông Vinh đã giục Tuấn Anh
lên đường tiếp tục đi tìm quá khứ thật của mình, ông nói, thời gian ở
bên nhau ngắn ngủi nhưng là đủ để ông có hạnh phúc của một người cha.
Chỉ còn con Mẹt là có chút lưu luyến, nó cứ nằm trên chân Tuấn Anh không rời.

- Con
không biết đấy thôi, nó khôn lắm, mẹ nó thường bị bố bắt ở nhà với con,
khi có nó bố để nó trông con từ khi nó bé xíu khi nào thấy con có vấn đề gì nó sẽ sủa, bố phải làm việc nhưng cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, con chỉ uống nước gạo mà sống suốt 5 năm đấy chứ… Nó thích con lắm, luôn luẩn
quẩn bên con suốt ngày, có những lúc nó dụi đầu vào tay con như là muốn
gọi con dậy… thế mà… ta lại để lạc con… nó đã buồn lắm đấy!

Tuấn Anh xoa đầu con chó, vỗ về nó:

- Rồi tao còn quay lại, hôm qua tao cũng mới chỉ đi cùng mày loanh quanh đây thôi, lần sau, sẽ đi xa hơn nhé!

- Đằng
nào thì nó cũng già lắm rồi, không đi mãi được đâu, một con chó sống như nó đã hơn quá nhiều con khác, chẳng mấy con chó sống lâu đến thế, rồi
nó cũng sẽ đi… nhưng có con về là đã đủ để an ủi nó…

- Con sẽ sớm quay lại… số điện thoại của trạm xá con còn giữ… con sẽ liên lạc lại với bố!

- Rảnh
thì lên đây với ta… ta sẽ chờ con… còn bây giờ thì con phải đi, đừng
khéo dài sự chờ đợi của gia đình… ta đã bắt họ chờ quá lâu…

Nghe lời
ông cậu đi tới nơi ông tìm thấy cậu nhưng không thu được kết quả gì khả
quan, không ai nhớ hay biết tới việc một cậu bé bị thương nặng như vậy
vào thời điểm 23 năm trước. Không nản lòng, cậu quyết định tìm tới nhà
chủ tịch xã nhưng không gặp, thời gian nghỉ cũng không còn nhiều, cậu
trở lại Hà Nội, cuối tuần, cậu lại ngược tới đó:

- 23 năm
trước ấy à? – Vị chủ tịch xã nhíu mày – Cậu lặn lội đường xa đến đây để
tìm hiểu thì tôi nên giúp… nhưng ở quanh đây không ai bỏ con cái theo
cách như vậy cả, nhất là khi nó bị thương… cậu nói là khi đó cậu được
bọc kỹ trong nhiều lớp quần áo hả?

- Vâng, bố cháu có nói vậy!

- Thế ông ấy có giữ lại chúng không?

- Không, bố cháu nói những bộ quần áo đó sau này vô tình bố cháu đã làm cháy!

- Thế thì khó quá, như vậy thì làm sao tìm được, nhất là khi cháu không có thứ gì để chứng mình nhân thân?

- Cháu cũng hiểu chuyện này là khó khăn, rất mong bác giúp đỡ!

- Vậy chúng ta đi qua chỗ bố cháu mô tả là đã tìm thấy cháu xem sao nhé!

- Vâng, làm phiền bác rồi ạ!

- Không sao!

Nửa ngày
trời lang thang quanh ngọn núi mà ông Vinh chỉ, ông chủ tịch chỉ nói về
chuyện dự án xây dựng nhà biệt thự đã bỏ dở hơn 20 năm ở vùng đất phía
dưới và vài câu chuyện lặt vặt nơi làng xóm. Hai người thả bọ trên con
đường quanh núi, con đường mới được tu sửa và mở rộng so với trước, ông
chủ tịch chậm rãi:

- Tôi ở đây từ nhỏ tới giờ mà cũng đau thấy có chuyện bố mẹ bỏ rơi con đến ngần ấy năm đâu!

- Vậy, khoảng