XtGem Forum catalog
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326063

Bình chọn: 8.00/10/606 lượt.

vị thì chúng ta
cũng biết chuyện con và Quân thích nhau. Việc đó là bình thường con à,
con người cần có yêu thương để lớn lên… rồi những chuyện sau đó chúng ta lại không biết rõ lắm khi con đột ngột rời xa Quân, con tự cắt tóc mình và chọn Zenka là người con yêu thương nhất… Mẹ đã lo lắng đôi chút,
nhưng bây giờ thì mẹ chỉ cần một người… Mẹ cần con, cần con để ba chúng
ta có thể thành một gia đình giống như khi cậu ấy đã nói. Mẹ biết, mẹ
không sinh ra con. Mẹ không phải là người hoàn hảo, mẹ không đẹp, không
dịu dàng, không hay nói và vui tính, nhưng mẹ yêu con… từ trước khi mẹ
nhận lời lấy bố con, mẹ đã rất muốn là mẹ của bé Nhím… Con có thể cho mẹ cơ hội để làm lại, cơ hội để mẹ chăm sóc cho con nhiều hơn hay không?

Huyền ngồi bật dậy, nước mắt cô chảy ướt hai bên má, dì Nhàn lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt đầu cô lên vai mình:

- Chúng ta
chỉ có một mình con thôi, con à… một gia đình như chúng ta không thể
toàn vẹn nếu thiếu con được… nếu con thấy đau lòng về bất cứ chuyện gì
thì con hãy khóc đi…

Cô không thể kiềm chế những giọt nước mắt đang tràn mi nóng hổi trước những cử chỉ
ấm áp của người mẹ kế, dì Nhàn cũng rơi nước mắt.

- Mẹ xin lỗi con à, mẹ xin lỗi… đáng lẽ ra mẹ không nên để con một mình với những
khó khăn đó, mẹ nên ở bên con… như vậy con sẽ không đau khổ…

----------

Sáng hôm
sau, khi tỉnh dậy Huyền nhận ra mình đã ngủ trong vòng tay của dì suốt
tối hôm qua, thấy hơi ngượng ngùng, cô từ từ nhấc tay khỏi bà:

- Con thức rồi sao?

- Vâng ạ!

- Để mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con, con ngủ thêm một lát đi!

- Tối hôm qua…

- Con nên ăn chút gì đi đã con à!

Một lát sau, Huyền lại mở mắt, ấm thật, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ngủ
cạnh một người khác mẹ mà vẫn thấy ấm áp và an tâm như vậy. Rới bước
chân xuống bàn ăn cô thấy bố và dì đã ở đó, ông Hùng nhìn con âu yếm vẫy tay với cô:

- Hôm nay bố xuống bếp làm cơm rang cho bé Nhím đấy!

- Sao tự dưng bố lại xuống bếp thế ạ, bình thường bố để cho bác Trâm làm hết còn gì?

- Vì ngày xưa con nói chỉ cần ăn cơm bố làm thì con sẽ có thêm sức mạnh đó thôi?

- Tại bố toàn bắt con ăn cơm rang cùng với tương ớt đấy thôi?

- Thế thì ăn thôi, bây giờ con cần lấy sức để chiến đấu chứ!

- Anh đừng trêu con nữa, dì Nhàn dịu dàng, con ngồi xuống đi bố con lâu lắm mới vào bếp thì mình cứ thử thưởng thức xem sao.

- Vâng ạ! – Huyền cười tươi.

Nhìn đĩa cơm vàng ươm trước mắt mình cô cảm thấy không khí gia đình bây giờ thật ấm
áp, chợt nhận ra rằng việc sống như thế này thật sự nằm ngay trong tầm
tay mình, giống như khi Zenka đã nói, chỉ cần chấp nhận thực tại đó và
sống cùng nó. Ông Hùng với tay lấy chai mước sốt Mayonaise vè một gương
mặt cười khá nghịch ngợm lên đĩa cơm của con gái, cô thắc mắc:

- Sao bố lại vẽ hình lên đĩa cơm thế? Sở thích mới ạ?

- Ừm, như vậy có tinh thần để ăn hết hơn đấy con.

- Nhưng con không quen lắm!

- Sao con không thử nhỉ? – Ông nháy mắt.

- Ưm… hơi lạ bố ạ, nhưng cũng thú vị lắm, sao bố đột nhiên có sở thích lạ thế ạ?

- Thật ra thì không, bố không nghĩ ra cái trò này là cái cậu mà con ở cùng đấy!

- Bố biết anh ấy ạ?

- Biết, bố
cũng mất công theo cậu nhóc đó suốt, bố thấy khi ăn cơm thì cậu ta hay
nghịch như vậy rồi mới ăn, thằng đấy công nhận đúng là hơi quái.

- Vậy là bố biết hết rồi còn gì? – Cô thở dài thườn thượt.

- Nhưng không phải là mọi thứ, bố đâu có ngờ là con lại thích thằng nhóc lập dị đó đâu.

- Vậy với Quân thì bố không có vấn đề gì phải không?

- Dẫu sao
thì bố cũng biết rõ hơn, nhưng người chọn lựa là con, khi để con ra khỏi nhà thì bố đã để cuộc sống của con cho chính con rồi. Bố tin tưởng là
con sẽ có những lựa chọn cho riêng mình, không phải vì bố, mẹ hay dì mà
là vì chính con.

- Chuyện này thì chính con cũng không biết nên làm gì nữa! – Huyền lại thở dài.

- Vì thế,
con cứ ở nhà một thời gian đi, ít nhất trong thời gian này dì và bố có
thể giúp con được thoải mái, chẳng đâu bằng chính nhà mình con à!

Huyền ngẩng đầu lên nhìn hai người với đôi mắt biết ơn, cô lắp bắp nói:

- Vâng, con cảm ơn!

Việc đầu
tiên mà Huyền phải làm chính là việc sửa lại mài tóc ngắn của mình, công cuộc cải cách này dĩ nhiên là ý tưởng của dì Nhàn, bà thật sự hào hứng
với việc chăm sóc cho con mình như vậy. Sau khi đã tút tát lại mái tóc
cho thật đẹp hai mẹ con lại cùng nhau đi mua sắm, Huyền thấy vui trước
vẻ mặt đầy hạnh phúc khi dì nhìn cô:

- Con có nghĩ là nên thay đổi cách trang điểm hoặc ăn mặc không?

- Con cũng không biết nữa ạ!

- Cũng khó
thật nhỉ, cậu Zenka đó có thể không có hứng với phụ nữ thật nhưng không
lẽ đứng trước một cô gái xinh đẹp thì lại không biết rung động hay sao?
Mẹ nghĩ là con thử thay đổi một chút cũng được mà, con gái mẹ phải xinh
hơn bất kỳ ai chứ!

- Mẹ nói câu đó giống h