Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322322

Bình chọn: 7.5.00/10/232 lượt.

đang rất tức giận nên cô đành "ngậm bồ hòn" mà im lặng.

Cô "chân dài" hết nhìn ông rồi nhìn anh. Thấy anh nói xong rồi nhưng ông vẫn im lặng nên cô "chân dài" khẽ gọi:

_Bác ơi!!!

Ông đanh mặt lại, dập tay xuống bàn một cái "rầm":

_Ta không bao giờ chấp nhận chuyện này, hoặc con cưới Thiên Nhi hoặc đi "nghĩa vụ" ngay ngày mai. Con hãy chọn đi!!! rồi ông đứng dậy cô vội đứng lên đỡ ông về phòng. Cô còn chưa kịp nói với ông là cô cũng không muốn lấy anh ta.

Ánh nắng ban mai rọi thẳng ngay mặt khiến cô chói mắt nhưng hôm nay cô không thể kéo mền trùm lên đầu và ngủ tiếp được vì cô có việc cần phải làm. Vệ sinh cá nhân xong cô xuống thăm khu vườn lần cuối.

Cô nhìn bông hướng dương đang vươn mình lên đón ánh mặt trời cô mỉm cười:

_Mày chào tạm biệt tao à???

Gió lay bông hoa khẽ lung lay (do trùng hợp thôi)

Một giọng nói vang lên sau gốc cây khiến cô giật nảy người:

_Bộ cô bị điên hay sao mà nói chuyện với cây??

Nghe cái cách nói chuyện shock óc này thì khỏi cần nhìn cũng biết là ai rồi. Cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy anh đang ngồi tựa vào thảm cỏ dưới gốc cô. Cô nhìn anh đầy tò mò:

_Còn anh làm cái quái gì ở đây???

Anh dửng dưng đáp:

_Đợi cô!!!

Cô tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên:

_Đợi tôi????

Chưa thỏa sự tò mò cô hỏi tiếp:

(Sao anh biết tôi ra đây mà đợi? tác giả nghĩ thế nhưng kẻ đó lại hỏi rằng)

_Hôm nay anh uống nhầm thuốc à????

Anh không nói gì nhưng rồi bất ngờ kéo mạnh tay cô khiến cô ngã xuống bãi cỏ. Anh cúi mặt xuống áp gần sát và mặt cô:

_Chúng ta kết hôn!!!

Cô ửng đỏ mặt lên toan đẩy anh ra nhưng tay anh vội giữ chặt đôi vai của cô khiến cô không ngồi dậy được. Anh nói tiếp:

_Tôi biết cô đang cần tiền, nếu cô lấy tôi tôi sẽ cho cô mượn tiền để trả nợ!!!

Cô vừa ngượng vừa lúng túng vờ như không hiểu anh đang nói gì:

_Anh đang nói gì vậy??

Anh giải thích thêm:

_Nếu cô đồng ý lây tôi, tôi sẽ cho cô tiền trả nợ cho ba cô!!!

Cô lắc đầu nguầy nguậy hét lên cố gượng người ngồi dậy:

_Tôi không cần tiền của anh!!!

Anh nhấn mạnh cô xuống bãi cỏ lần nữa:

_Thế cô có biết nếu ba cô không trả tiền ba cô sẽ bị gì không???

Cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy anh cả việc này cũng biết. Nhưng cô im lặng. Anh tiếp:

_Họ nói sẽ "khử" ba cô!!!!

Cô rùng người khi nghe từ "khử" phát ra từ miệng anh. Cô đẩy mạnh anh ra hết sức và chạy đi tìm ba cô. Anh nói với theo:

_Tìm ba cô mà hỏi đi!!!

BA!!!!!!!!!

BA ƠI!!!!

Nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Cô gõ mạnh cửa phòng như sợ ba cô đang gặp nguy hiểm. Nào ngờ cánh cửa phòng mở ra. Ba cô bước ra và ngáp:

_Gì vậy con???

Cô vội vàng hỏi:

_Bọn họ nói nếu ba không trả tiền cho họ thì họ sẽ "khử" ba có đúng vậy không???

Ba cô nhìn cô buồn bã gật đầu. Lúc này cô đã hiểu thì ra mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ. Không hề dễ khi kím ra một khoản tiền lớn trong tích tắc. Vậy cô biết phải làm sao??? rồi cô quay về phòng miệng cứ lẩm bẩm mỗi câu:

_Biết làm sao đây??? rồi ngồi thẫn người ra trong phòng như kẻ mất hồn.

Suốt cả ngày cô nhốt mình trong phòng và suy nghĩ đủ thứ chuyện. Cuối cùng thì cô đã quyết định được mình nên làm gì nên vội chạy khắp nơi trong nhà tìm cái kẻ khó chịu đó. Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng kẻ đó đâu hết.

_Chắc anh ta ra ngoài rồi!!!

Cô ỉu xìu bước ra vườn và ngồi dưới gốc cây hồi sáng. Ngồi nơi đây cô nghe được tiếng chim hót ríu rít, tiếng gió lùa qua kẽ lá kêu xào xạc và tiếng nước của hòn non bộ nằm giữa hồ nước đang chảy róc rách nghe vô cùng dễ chịu và êm tai. Cô chìm vào giấc ngủ mà không hay biết. Thân cây cao to như vươn mình ra che chở cho cô....

Không biết cô đã ngủ bao lâu, trong giấc mơ cô mơ thấy anh bước đến bên cạnh cô, anh nâng nhẹ cằm cô rồi cúi đầu xuống hôn cô. Nụ hôn thật nồng cháy, cô thấy ướt át xen lẫn ấm áp. Cô mớ:

_Đừng...đừng dừng lại!!! nhưng tiếc thay kẻ đó lại biến mất như làn khói còn cô thì đang trừng mắt nhìn cái vật đang khiến cho môi cô trở nên ướt át kia.....

AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! cô hét lên rồi bật dậy.

Con chó con thấy cô đột ngột bật dậy thì hoảng hồn chạy tới núp sau lưng cái kẻ đang ôm bụng cười nghiêng cười ngã kia. Cô thấy "quê độ" xen lẫn tức giận vì cái kẻ đáng ghét đó lại để con chó liếm cô như thế mà không thèm kêu một tiếng. Cô nạt:

_Cười cái gì chứ???

Anh quẹt tay dòng nước ngang mắt (cười đến chảy nước mắt luôn) rồi gáng nhịn cười:

_Cười cô chứ ai!!! rồi anh nhại giọng cô:

_Đừng...đừng dừng lại mà!!! anh lấy tay xoa xoa cằm như đang suy nghĩ. Cô tưởng ai vậy??? rồi lại bật cười còn kẻ còn lại thì tức tối ném một cái nhìn đầy căm phẫn vào con chó:

_Con c