
a phía đằng xa… - Giang Hựu Thần suy ngẫm trầm tư, rồi gật đầu, mỉm cười với tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy khuôn mặt mình nóng như lửa đốt, hình như có ai đó đang đứng quan sát tôi.
Không phải chứ… không phải lão thần xui đang lén lút nhìn tôi chứ?
Không… trong lòng tôi hơi xốn xang! Tự nhiên thấy mình như êm đềm trôi đi trong giây phút thăng hoa hạnh phúc. Chúa ơi, xin đừng để giây phút này qua nhanh!
Tôi run rẩy quay người lại nhìn, đụng phải ánh mắt vô cùng hiền hòa của ai đó!
Bùm chéo! Lạy chúa!
Giang Hựu Thần… Giang Hựu Thần… bạn ấy đang nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt ẩn chứa một điều gì đó, thật khát khao… thật ngọt ngào… thật hạnh phúc!
- Cậu… - Tim tôi đập loạn nhịp, cứ như bên trong dòng máu dung nham đang sôi lên. Tôi ngẩn ngơ nhìn đôi mắt của Giang Hựu Thần, chân bị đóng đinh xuống đất, cánh tay ban nãy vừa giơ lên ngang vai cũng buông thõng xuống lúc nào không biết.
- Hựu! Cậu đang nhìn gì thế? – Hình như Kì Dực đã phát hiện ra tôi và Hựu Thần có điều gì đó bất thường, thắc mắc hỏi.
- À… - Giang Hựu Thần nở một nụ cười sáng lạn với tôi, để lộ hàm răng trắng bóng. – Thái Lăng nói trong lúc nhảy thì phải nhìn vào nơi mình khao khát muốn nhìn. Mình nghĩ tới nghĩ lui thấy ở đây chỉ có mỗi Thái Lăng làm mình muốn nhìn nhất, vì thế mới nhìn cậu ấy!
Rầm!
Tam đại tướng quân nghe xong thì đồng loạt té ầm xuống đất. Kì Dực cố gắng lồm cồm bò dậy, chằm chặp nhìn tôi:
- Các cậu… làm cái trò gì vậy? Chỉ động tác là đủ rồi, không cần phải giao lưu ánh mắt gì hết!
- Mình… mình biết rồi… - Tôi sợ sệt gật đầu liên hồi, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Giang Hựu Thần thêm nữa. Nhưng mà, tôi… tôi lại cảm nhận được một vị ngọt ở đầu lưỡi, ngọt đến tận tâm gan.
Cứ như là vừa ăn được kẹo mật ong…
Giang Hựu Thần xê dịch đôi bàn chân của mình theo khẩu hiệu và bước đi của tôi. Tuy rằng động tác vẫn còn cứng nhắc, nhưng không bước sai nhịp. Tập luyện được vài lần, Giang Hựu Thần đã tỏ ra thuần thục, bước nhảy nhẹ nhàng hơn, chúng tôi phối hợp ăn ý, nhịp nhàng.
- Động tác cuối cùng là mình xoay vòng, sau đó… - Tôi xoay vòng xích gần lại Giang Hựu Thần, nụ cười ấm áp như gió xuân thổi khe khẽ bên tai…
Thịch… thịch… thịch…
Tôi nghe thấy được tiếng tim mình đập rộn rã. Ôi trời ơi, đứng gần Giang Hựu Thần thế này, không biết cậu ta có nghe thấy không nhỉ? Tôi vội vàng xoay ngược lại để lùi ra xa, khuôn mặt cậu ấy xa dần, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của vị thiên sứ giáng trần…
- A!
Khi tôi xoay đến vòng cuối cùng, đưa tay để nắm lấy tay của Giang Hựu Thần, khi huơ lên chỉ thấy toàn không khí… Lực li tâm của những vòng xoay khiến tôi tiếp tục quay như con quay siêu tốc về phía sau…
Ầm!
Ôi cái mông của tôi! Đau quá! Hựu Thần, cậu định cho mình té chết đấy à?
***
Ánh dương chiều chiếu bóng đổ dài xuống mặt đất, tôi xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra khỏi khu vườn Hạnh phúc… Ôi chao, thì ra Giang Hựu Thần ở ngoài đời cũng hơi bất bình thường. Anh chàng hoàng tử thần bí mà mọi người ngưỡng vọng này, tại sao lúc nào cũng như một con búp bê gỗ vậy nhỉ? Ở cạnh tôi, anh chàng này ánh mắt lúc nào cũng hiền hòa, còn tay chân lúc nào cũng luống cuống không thể điều khiển được…
Tôi ngước đầu nhìn vầng dương đỏ rực. Hoàng tử, cậu thật may mắn, xung quanh cậu luôn có cả đống người chăm sóc chu đáo, cậu đâu cần lo lắng gì nữa? Nhưng mà cái bệnh sợ con gái của cậu ta, tôi chẳng thấy có một chút dấu hiệu nào cả. Ở gần tôi mà câu ta vẫn thoải mái tự nhiên như không, lẽ nào người ta đồn đại sai? Hoặc là…
- Thái Linh!
Tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì bị một tiếng gọi lớn cắt ngang. Tôi giật mình sợ hãi, bởi vì tiếng gọi này là của…
- Thái Linh, bà lẩn như trạch nhưng thoát không nổi đâu! – Thượng Hội đang khoanh tay trước ngực bước chậm rãi về phía tôi. – Uổng công bọn này ngày đêm nhớ mong mòn mỏi bà. Bà thì tốt quá rồi, trốn đi biệt tăm biệt tích, bà định cho bọn này leo cây hử?
- Nhưng mà… tôi đã cố gắng hết sức rồi! – Tôi nhíu mày tỏ vẻ khổ sở, sợ bọn Thượng Hội sẽ sử dụng những độc chiêu rợn tóc gáy.
- Bà đang tìm cách đối phó với tụi này phải không? – Ngọc Dĩnh đang đứng một bên cũng không chịu nổi nữa phải xen vào.
- Thái Linh, thật sự tụi tôi không muốn nói bí mật của bà ra đâu! Cũng không muốn trù ẻo bà kiếp sau tiếp tục làm Miss xui xẻo! – Thượng Hội quả nhiên lại giở chiêu này ra, tôi chỉ mới nghe đến hai từ “xui xẻo” thì đã run bật lên rồi.
- Các bà muốn tôi làm gì?
- Thái Linh… - Thượng Hội đặt tay lên đôi vai của tôi, kề sát đầu vào tai tôi. – Tụi này vẫn là bạn chí cốt của bà mà, sẽ không tệ như thế đâu!
Nghe thấy điệu cười như ma làm của Thượng Hội thì tôi đã biết còn những chuyện tệ hơn đang chờ đợi mình…
- Thái Linh, tụi tui biết sắp đến ngày bỏ phiếu danh sách những chàng trai nổi tiếng nhất British rồi. – N