
h đang nhắm mắt hít lấy từng hương sắc cảnh sang sớm.
- 3…2…1 – Linh khẽ đếm.
Bỗng, kít, tiếng xe taxi phanh gấp. số nước còn đọng lại dưới lòng đường đã nhảy lên bờ cả, vào chỗ NT đang đứng, không kịp né tránh (đang nhắm mắt mà,biết gì đâu mà tránh?), anh ướt như chuột lột.. (giờ đã hiểu vì sao chị Linh ra sau anh NT đứng rồi). Ng lái xe xin lỗi rối rít, anh giận điên, muốn ngửi hương hoa cỏ mà cho cả hương nước mưa vào lỗ mũi, còn Linh thì cứ nói không sao, không sao khiến anh còn muốn giận tới sôi ng, ng gì mà vô tâm, anh đã khổ như thế rồi mà còn không sao.
- Cậu biết chiếc xe đó chạy đến à? – NT hậm hực đi trước.
- Ừ.. – Linh mặt tỉnh bơ.
- Sao cậu có thể tránh 1 mình? – NT cau có
- Vậy ai che cho tôi! (sặc, vô tâm ko chịu đc) – Linh hồn nhiên.
- Ướt hết ng tôi rồi ! – NT bực dọc quay đi, lần này thì bỏ mặc Linh muốn theo gì thì theo, còn Linh, đã mò ra tận đây rồi còn ko theo nốt nên lẽo đẽo theo.
Dù ko quen theo ng khác nhưng rốt cục cô lại phải theo cái tên đáng ghét trời đánh này. Điểm dừng tiếp theo là trước quầy bán quần áo, NT vào đó thay đồ và ném hết đồ ướt vào thùng rác. (con nhà giàu). Họ lại định đi ăn, cũng gần trưa rồi, ko thể về trường nấu trong nhà bếp đc vì sau hôm chủ nhật ấy, bác làm bếp mới phát hiện ra căn bếp đc dọn dẹp sạch sẽ trc khi đi thì ôi thôi, xác 1 con gián nằm quay đơ giữa nhà, chai xì dầu đổ tung tóe, thứ gì nâu nâu (cà ri của chị Linh đó ạ) dính lên tường, còn bát đũa thì nằm lanh bành trên sàn, cô thầm rủa ‘bà mà bắt đc đứa nào thì bà băm vằm ra’. Và giờ, cái bếp đã khóa, Linh có muốn trổ tài cũng ko đc nên cô đành phải theo NT đi ăn. Sau khi vào nhà hàng, Linh chọn cơm rang... còn NT thì ăn đủ thứ như chưa từng ăn ý. Cậu đang nghĩ về Huy (Linh chứ ai, ngốc thế)... Cậu nhớ Huy ‘ko biết giờ này cậu ta đang làm gì nhỉ ? Ơ, sao mình phải quan tâm cậu ta, chả phải giờ mình đã có cô em gái bên cạnh rồi sao ? Và giờ này cậu ấy đang làm gì thì cũng có liên quan gì tới mình, chắc mình coi cậu ta là bạn thân thôi.’
Từng ý nghĩ dồn dập đến trong đầu NT, anh ko hiểu sao mình lại nhớ đến... 1 ng con trai ? Ko lẽ anh đã mắc bệnh đồng tính ? (bệnh ngốc chứ)
Đang chén nốt bữa cơm thì... tiếng nhạc điện thoại vang lên _ mẹ Linh gọi.
- ... – Linh đưa máy lên tai nghe.
- Về - Mẹ Linh gào lên bên đường dây bên kia.
- ... – Linh tắt điện thoại và đút vào túi.
Cô đứng dậy, NT nhìn cô.
- Cậu định đi đâu... oàm – NT cắn miếng bittet – Ôi... ưa,.. i... (tôi đưa đi)
- Ăn trc khi nói.. – Linh lạnh lùng trả lời, cô chợt nhìn NT với khuôn mặt hiền dịu nhất có thể, khiến anh hơi bất ngờ. - ... chào cậu !
- Đợi đã... – NT đứng dậy với lấy tay Linh - ... tôi đưa cậu tới 1 nơi..
NT kéo tay Linh ra, cậu ấy gọi xe tới và bảo tên lái xe xuống xe, cậu tự lái.. Linh nhìn NT chăm chú, khổ nỗi, chăm chú ko phải nghĩa bóng, mà theo nghĩa đen với ánh mắt hình viên đạn vì cậu lái ẩu hết mức..
Cứ đến chỗ cần phanh thì cậu phi thẳng, lạng lách, đi ô tô mà còn thế, đằng sau xe cảnh sát hộ tống đại công tử nhà họ Trương… cậu cười thích thú trong khi Linh thì … mặt tái mét.
- Hôm nay bọn họ đi chậm thế ! – Nói rồi NT gạt cần,
- Ê… đó là…. – Linh chưa nói hết câu chiếc xe đã phóng gần như hết tốc lực - … cái cần tăng số…..
Cuối cùng cũng tới 1 vách núi, NT lái chiếc xe đậu hết sức dở, phanh hết tốc lực và dừng xe cái kít.
Linh xuống xe, cô chưa kịp hoàn hồn vì những gì vừa xảy ra… lại lấy lại đc vẻ lạnh lùng, cô nói.
- Cậu !
- Đẹp chứ - NT thảnh thơi đi về phía gần vách núi.
- Đưa tôi đến đây làm gì? – Linh hằn học – tôi còn phải về
- Cậu giống anh cậu thật, - NT nhìn Linh – thế nhưng, có lẽ tôi thích cậu ấy rồi (sốc nặng )
“Cái gì? Anh ta đang tỏ tình với anh trai trước mặt mình ?’’. Linh siêu sốc, cô quay mặt..
- A... anh nói gì vậy ? – Linh lắp bắp
- Kì lạ, đầu tiên tôi nghĩ mình thích cô – NT cười khẩy – thế mà... tôi toàn nghĩ đến anh cậu !
- Ờ... thì anh... – Linh lắp bắp
- .. nhưng cô không nghĩ tôi là kẻ đồng tính chứ - NT nhìn Linh.
- Ờ.. thì anh tôi… - Linh nói tiếp – cũng nói anh là 1 kẻ kỳ lạ.
- Em còn định lừa tôi sao, Gia Linh – NT nhìn Linh chằm chằm – …kiêm Gia Huy?
- Hả???? – Linh ngạc nhiên tột độ, không giữ nổi vẻ lạnh lung nữa.
- Tôi biết từ lần đầu chạm mặt em, nhưng tôi hơi ngờ ngợ… vì em diễn quá đạt, mặc dù tôi hơi ngốc – NT lại cười - ... về con gái, nhưng lần đầu ngã vào ng em, tôi đã phát hiện... em là con gái, sau này, và sau này nữa... nhiều lần có cơ hội chạm vào em, tôi đã chắc chắn khẳng định em là con gái... lại còn cái hôm tôi gặp e ở quán bar nữa, ng ta bảo em vào 1 tiệm trang phục, rồi mất tích, tôi nghĩ em vào với tư cách Gia Linh nhưng ra với tư cách Gia Huy. Mà phải nói, em đóng giả thiệt là giống, tôi suýt chút nữa bị em lừa, phải vào trại tâm thần khi