Polly po-cket
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324730

Bình chọn: 8.5.00/10/473 lượt.

iên. Sau
khi nghe hết đoạn đối thoại, bí mật của Sở gia khiến cô vô cùng
kinh ngạc nhưng nó không khiến cô lùi bước. Hiểu được sự lo lắng mà
Sở Trung Thiên dành cho cô, Hương Tranh vô cùng cảm động. Chỉ có
điều cô không thích Sở Trung Thiên vì bảo vệ cô mà phải nói lời
chia tay với cô. Cô cho rằng, một khi hai người đã hẹn thề bên nhau
mãi mãi thì phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cho dù trải
qua sinh - lão - bệnh - tử cũng phải nắm chặt tay nhau. Sao Sở
Trung Thiên có thể tự ý rời xa cô như thế? Lẽ nào với anh ấy, cô
chỉ là một gánh nặng?

Hương Tranh vô cùng tức giận nhưng không dám để cơn giận dữ làm cho
kích động. Cô rất hiểu tính cách của Sở Trung Thiên, một khi anh đã
quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Bây giờ, nêu cô tìm
đến nhà anh nói chuyện, cô biết chắc anh sẽ tìm cách đưa cô về nhà.
Căn cứ vào những gì cô biết về anh, cô cũng chắc chắn anh không bao
giờ cho phép cô thực hiện ý định kia. Nói không chừng, anh còn nhờ
chị Hương Đình kiểm soát cô thật kỹ, không cho cô hành động. Vậy
thì tốt nhất là không nói với anh nữa.

Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn phải đến nhà Sở Trung Thiên một
chuyến. Việc thứ nhất là để lấy máy nghe trộm trong cái túi thơm.
Việc thứ hai là để gặp Sở Trung Thiên. Đã lâu nay cô không có tin
tức gì của anh, cô muốn xem anh có khỏe không.

Định thần lại một chút, Hương Tranh cất máy nghe trộm, nói với anh
lái xe: “Em có việc gấp cần đến khu căn hộ cao cấp phía tây. Phiền
anh lái xe nhanh hơn một chút ạ. Cảm ơn anh!”.

“Được. Không vấn đề gì.” Anh tài xế nhanh chóng đáp lại, rồi bẻ lái
cho chiếc xe quay ngược trở lại.

Chiếc taxi màu cam len lỏi giữa dòng xe trên đường, tìm đến phía
tây thành phố.

Nhưng đoạn đường từ phía đông sang phía tây của thành phố không hề
ngắn, cho dù anh tài xế đã cố gắng nhưng cũng mất tới bốn mươi phút
mới tới nơi. Chiếc taxi màu cam dừng trước cổng khu căn hộ Trung
Thiên ở. Hương Tranh cảm ơn anh lái xe, ngỏ ý muốn anh dừng xe đợi
cô một lát. Anh ta vui vẻ nhận lời. Hương Tranh lại rối rít cảm ơn
anh ta lần nữa rồi mới mở cửa xe bước ra ngoài.

Người đang trực ở đại sảnh hôm nay không phải là chú Triệu mà là
một thanh niên có nước da bánh mật, thân hình cao lớn, vạm vỡ.
Hương Tranh đi đến gần anh ta, lịch sự giới thiệu cô là Hương
Tranh, đến tìm Sở Trung Thiên, phòng 902. Anh bảo vệ này chưa biết
cô, nhìn cô một lượt rồi lịch sự mời cô vào phòng bảo vệ.

Anh ta mời cô ngồi, lấy nước cho cô uống, sau đó lấy từ ngăn tủ
giấy tờ một tờ khai thông tin cùng một cây bút, đặt trước mặt cô,
cười lễ phép nói: “Hương tiểu thư, tòa nhà chúng tôi có quy định
khách đến thăm đều phải điền đầy đủ thông tin yêu cầu. Đây là bút
và tờ khai mẫu, phiền tiểu thư bớt chút thời gian điền thông tin
vào đó giúp tôi”.

Hương Tranh gật đầu đồng ý, cầm tờ khai mẫu lên xem cẩn thận một
lượt, cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng nảy sinh cảm giác hoài
nghi, không hiểu bảng mẫu này có phải dùng để điều tra nhân khẩu
không?

Không dễ gì để hoàn thành yêu cầu của anh bảo vệ cho nên khi bước
vào thang máy, Hương Tranh thấy lưng mình lấm tấm mồ hôi.

Thang máy dừng lại ở tầng chín. Hương Tranh bước ra, chân cô dừng
lại trước cửa thang máy, chỉ mấy bước chân nữa thôi là tới trước
căn hộ của Sở Trung Thiên. Cô cứ đứng ngây người nhìn cánh cửa quen
thuộc.

Cô đã sống tại căn hộ này hơn nửa năm, mọi đồ vật đều quen thuộc
với cô, quen đến mức nhắm mắt lại cô cũng có thể nói chính xác kệ
ti vi kê chỗ nào, tủ lạnh đặt ở đâu, tách đĩa màu gì. Trong căn hộ
này, chỗ nào cũng in dấu kỉ niệm của cô và Sở Trung Thiên. Cô còn
cho rằng mình sẽ phải xa nơi đây mãi mãi. Nhưng cho dù khó khăn lớn
đến đâu cô cũng sẽ cố gắng hết sức, cố gắng đấu tranh cho tình yêu
và hạnh phúc của cô và Sở Trung Thiên.

Hương Tranh cứ đứng ngoài cửa, cắn chặt môi suy nghĩ miên
man.

Cô không biết bây giờ cô sẽ phải làm thế nào? Cô nên bấm chuông cửa
hay gọi điện thoại cho Sở Trung Thiên? Không biết anh ấy có nhà
không nữa? Lát nữa gặp anh ấy, cô sẽ nói gì đây?

Hương Tranh còn đang do dự thì cánh cửa trước mặt cô đột nhiên mở
ra. Cô ngẩng lên nhìn, đang định giơ tay lên vẫy thì phát hiện ra
người mở cửa là một cô gái xinh đẹp, đằng sau cô ta mới là Sở Trung
Thiên, người cô đang tìm.

Hai người họ làm Hương Tranh quá bất ngờ. Cô nhất thời không biết
phải nói gì. Cho

đến khi Sở Trung Thiên nhìn thấy cô, anh cũng ngạc nhiên không kém,
đôi mắt mở to vẻ kinh ngạc, mất một lúc, anh mới ngần ngại gọi:
“Hương Tranh!”.

Hương Tranh vẫn sững sờ đứng đó nhìn hai người họ. Cô nhìn chằm
chằm vào cô gái, rồi đưa ánh mắt tò mò về phía Sở Trung Thiên hỏi:
“Trung Thiên, vị tiểu thư này là ai?”.

Sở Trung Thiên cứng người, do dự giây lát, rồi chậm rãi nói: “Bạn
gái cũ của anh”.

Anh nói nhỏ, giọng khàn khàn. Trong khi nói chuyện, anh không một
lần nhìn cô, nhưng Hương Tranh biết, anh làm thế vì sợ cô đọc được
suy nghĩ trong ánh mắt của anh. Anh gầy hơn trước,