Snack's 1967
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325211

Bình chọn: 10.00/10/521 lượt.

o trong khoảng không gian mờ tối, mắt đăm đăm nhìn ra
ngoài cửa sổ, khuôn mặt phảng phất nét u sầu.

Bộ dạng này của Hương Tranh làm Sở Trung Thiên hết sức ngạc
nhiên.

Trong ấn tượng của Sở Trung Thiên, Hương Tranh là một cô gái hồn
nhiên, không bao giờ cân nhắc kỹ hậu quả trước khi hành động, nhiệt
tình và hiếu động, luôn lạc quan trong cuộc sống, cơ thể bé nhỏ của
cô như ẩn chứa một sức sống bất diệt. Cho nên dáng vẻ của cô lúc
này hoàn toàn khiến Sở Trung Thiên bất ngờ. Anh cảm giác xa lạ với
một Hương Tranh trầm tư. Và không hiểu sao anh ghét cảm giác
ấy.

Anh không biết nói gì, làm gì ngoài việc đứng dậy bật đèn. Ánh đèn
lóe sáng đột ngột khiến Hương Tranh chói mắt, cô đưa hai tay lên
che mắt, cho đến khi mắt đã quen với ánh điện mới bỏ tay xuống. Sở
Trung Thiên tiến đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng hỏi: “Nghĩ gì thế?”.

Hương Tranh khẽ liếc nhìn anh. Cô cứ nghĩ anh ta sẽ la mắng cô,
không ngờ anh ta lại hỏi dịu dàng thế Nhưng cô chỉ thắc mắc như vậy
rồi lại chìm vào suy tư, một lúc sau mới nói nhỏ: “Tôi thấy nhớ
nhà”.Sở Trung Thiên bị bất ngờ trước câu trả lời của
Hương Tranh. Quả thật anh không nghĩ cô buồn vì lý do này, anh lại
cứ ngỡ cô đang nhớ tới anh chàng trong rừng phong kia. Sau một lúc
lặng đi vì ngạc nhiên, anh mới hỏi lại: “Cô nhớ Hương Đình à? Nếu
vậy tôi sẽ cho người đón Hương Đình đến đây chơi. Hay là cô muốn
tôi đưa cô về bên nhà?”.

Hương Tranh khẽ lắc đầu.

“Không chỉ có chị gái. Tôi nhớ cả cha mẹ.”

“Bất kể là cô nhớ tới ai, tôi đều có thể đưa cô đi thăm họ.”

“Không cần đâu!” Hương Tranh vội vã lắc đầu, sau đó buồn bã nói
tiếp: “Cha mẹ tôi rất bận. Bận đến mức một năm nay tôi chưa gặp họ.
Tôi rất nhớ họ nhưng không muốn làm họ phải bận tâm, lo lắng cho
tôi”.

“Ra vậy...” Sở Trung Thiên không biết phải nói gì nữa.

Căn phòng chìm trong yên lặng, rồi Sở Trung Thiên khẽ lên tiếng:
“Kể về cha mẹ cô đi”.

“Cha mẹ tôi?” Hương Tranh bối rối nhăn mũi. “Cha mẹ tôi thì có
chuyện gì để nói?”

“Nha đầu thối! Lẽ nào cô quên chúng ta đang hẹn hò? Tôi phải biết
về nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai chứ.” Sở Trung Thiên thân mật gí gí
ngón tay lên sống mũi Hương Tranh, sau đó giải thích tiếp: “Có thể
sau này tôi mới có thể dễ dàng lấy lòng người lớn chứ”.

“Thôi ngay đi! Cái gì mà nhạc phụ, nhạc mẫu chứ. Tôi không bao giờ
lấy anh.” Hương Tranh bĩu môi tỏ vẻ không cần nhưng trong lòng lại
tràn ngập một cảm giác ngọt ngào.

Đây có phải là căn bệnh cố hữu của phái đẹp? Có phải: “Con gái nói
có là không. Con gái nói không là có” như người ta thường
nói?

Lúc đầu Sở Trung Thiên còn hoài nghi, sau khi thấy Hương Tranh
thoáng đỏ mặt, mắt anh ánh lên niềm vui. Điệu bộ lúng túng, trẻ con
lúc này của cô ấy mới đáng yêu làm sao. Anh không thể cưỡng lại
được ý muốn vuốt tóc cô. Anh vừa vuốt mái tóc cô vừa trêu: “Tôi còn
chưa cầu hôn, cô đã muốn từ chối, hay là cô cũng đang
đợi...”.

“Sở Trung Thiên, anh chán sống rồi phải không?” Không để Sở Trung
Thiên nói hết câu, Hương Tranh đã vừa lườm vừa dứ dứ nắm tay dọa
đánh. Tuy vậy, rõ rằng là mặt cô đang đỏ dần lên.

Đời nào Sở Trung Thiên chấp nhận ngồi yên chịu trận. Trước khi nắm
đấm của Hương Tranh

chạm đích đã bị bàn tay anh tóm gọn. Tay trái anh giữ chặt hai tay
cô, tay kia phản công lại bằng cách cù cù người cô.

Tên tiểu tử đáng chết, tưởng cô dễ dàng bị bắt nạt hay sao? Cô nuôi
móng tay để làm gì chứ? Hương Tranh phải dùng võ cào để đối phó với
võ cù của anh ta. Tuy nhiên, chân anh ta đang đè chặt lên chân cô
khiến cô bị kẹp chặt trên ghế, không dễ gì xoay xở được.

Cuộc chiến làm Hương Tranh mất sức nhiều hơn cô tưởng. Cô thở hổn
hển mất một lúc mới có thể bình thường trở lại. Sau đó, cô mới nói
từ từ: “Cha mẹ tôi là những tiểu thương kinh doanh mặt hàng thủ
công truyền thống. Hai năm trước, cha tôi đến thành phố Thiên Nhan
này làm một công chức nhỏ, mẹ tôi ở nhà nội trợ và chăm sóc hai chị
em tôi. Đồng lương của cha tôi không nhiều nhưng nhờ tài thu vén
của mẹ tôi mà gia đình được sống khá thoải mái. Sau đó, chú tôi vay
nợ lãi không có tiền trả, bị người ta đe dọa nếu không trả sẽ bắt
vợ chú ra nước ngoài làm người giúp việc trừ nợ. Chú ấy không biết
làm sao, đành đến nhờ cha tôi giúp đỡ. Nhưng gia đình tôi cũng
chẳng giàu có gì, chỉ có một khoản tiền gửi phòng lúc hoạn nạn. Sau
một đêm suy nghĩ, cha mẹ tôi quyết định rút hết số tiền đó về, cùng
chú tôi về nông thôn kinh doanh, coi như liều một phen. Cũng may,
công việc kinh doanh của họ dần khấm khá. Hiện nay, họ đang trong
thời kỳ mở rộng quy mô nên rất bận. Thỉnh thoảng khi cha tôi gọi
điện hỏi thăm, tôi còn nghe thấy cả tiếng lật giấy, chắc chắn cha
bận đến mức vừa điện thoại vừa xem xét giấy tờ”.

Sở Trung Thiên vuốt tóc Hương Tranh, dịu dàng nói: “Thật không ngờ,
cô cũng sâu sắc như vậy”.

“Này, này. Anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh trợn mắt lườm anh,
hai má phồng lên đe dọa, điệu bộ c