XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325485

Bình chọn: 8.5.00/10/548 lượt.

êm. Cô mỉm cười vẻ thẹn thùng.

“Anh ấy đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, bí ẩn như màn đêm nhưng bất
cứ ai đã một lần nhìn vào nó đều bị hút hồn.”

Sở Trung Thiên bĩu môi vẻ khinh thị.

“Có thể hút hồn người khác, lẽ nào anh ta là yêu tinh.”

“Anh ấy là một anh chàng đẹp trai, không phải yêu tinh.” Hương
Tranh cãi lại, tiếp tục cắt dưa chuột.

Sở Trung Thiên nhăn mũi vẻ khó chịu khi thấy Hương Tranh bênh vực
anh ta như vậy. Nhưng anh có tư cách gì mà cấm cô làm thế? Nghĩ đến
đây, Sở Trung Thiên thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh dằn lòng
hỏi tiếp: “Từ nay, ngày nào cô cũng nấu ăn cho yêu tinh đó
à?”.

Lần này Hương Tranh để mặc Sở Trung Thiên gọi Sở Tu Phàm là yêu
tinh, cô còn bận cho dưa chuột vào chảo, trả lời cộc lốc:
“Ừ”.

“Cô đừng nấu cơm cho anh ta nữa. Ra ngoài mua cơm hộp ấy.”

Hương Tranh nhìn anh thắc mắc: “Vì sao?”.

“Bởi vì... bởi vì... nồi nhà tôi mà cô sử dụng nhiều như thế sẽ
nhanh hỏng.” Một lý do ngớ ngẩn nhưng vì Sở Trung Thiên bị Hương
Tranh hỏi bất ngờ nên đâm luống cuống, chỉ có thể nghĩ ra câu trả
lời như vậy.

“Vậy tôi sẽ mua nồi mới. Được chưa?” Hương Tranh tiếp tục xào nấu
trên bếp.

“Không được.” Sở Trung Thiên vẫn từ chối.

“Tại sao?”

Sở Trung Thiên không biết trả lời sao, mặt càng đỏ hơn.

Hương Tranh thấy Sở Trung Thiên có vẻ khó chịu, bày thức ăn lên bàn
xong, cô bèn vỗ nhẹ vào vai anh xoa dịu: “Thôi, không tranh cãi
nữa, ăn cơm đã”.

“Tôi không ăn. Cô đi mà ăn.” Sở Trung Thiên giận dữ hất tay Hương
Tranh ra.

“Này! Anh làm sao thế?” Hương Tranh thấy mệt mỏi, mấy hôm nay tính
khí anh ta cứ thất thường như thời tiết. Cô làm gì mà anh ta cáu
với cô chứ. Lẽ nào anh ta coi cô là nơi để anh ta trút giận?

Sở Trung Thiên cũng mệt mỏi. Thực sự anh không muốn làm thế này.
Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến việc Hương Tranh bất chấp sự phản đối của
anh, một ngày ba bữa tỉ mẩn nấu nướng cho anh chàng kia là tim anh
lại nhói đau. Điều khiến anh phiền muộn nhất là dường như Hương
Tranh rất vui khi được nấu ăn cho người đó. Mỗi khi cô nấu ăn cho
anh ta, anh đều thấy cô mỉm cười hạnh phúc, má ửng hồng, mắt long
lanh. Anh rất ghét nhìn khuôn mặt cô lúc ấy vì anh biết rõ nụ cười
ấy không dành cho anh.

Sở Trung Thiên cũng không biết từ khi nào anh đã chú ý đến nhất cử
nhất động của Hương Tranh. Từ đầu anh đã tự nhủ với chính mình,
Hương Tranh chỉ là bạn gái anh thuê về, cô ta có làm cơm cho ai ăn
cũng chẳng liên quan gì đến anh. Cho dù đã tự dặn lòng như thế
nhưng anh vẫn thấy đau lòng. Sau đó, anh mang chuyện này tâm sự với
Tiêu Nhiễm Ninh. Tiêu Nhiễm Ninh nghe xong, choáng váng mất một lúc
rồi cười ha hả vỗ tay chúc mừng anh đã trúng mũi tên của thần Ái
tình. Sở Trung Thiên lờ đi, có chết anh cũng không dám tin là mình
đang yêu Hương Tranh. Nhưng nếu không phải vì anh yêu cô ta, tại
sao anh lại cảm thấy khó chịu đến thế khi cô ta có người
khác?

Tất nhiên, Sở Trung Thiên không dại gì mà nói với Hương Tranh những
điều này. Anh ký hợp đồng với Hương Tranh, một là để thoát khỏi
Diệp Luyến Hoàn, hai là để báo thù cho chuyện cái áo. Bây giờ tình
thế đảo ngược, đã chẳng báo được thù, anh lại còn quay sang yêu kẻ
thù của mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy mất mặt rồi. Nhưng hiện tại,
Hương Tranh lại đang đợi anh giải thích.

Sở Trung Thiên im lặng suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, anh cao giọng
nói với Hương Tranh: “Cô là bạn gái tôi thuê về, cô nhận tiền của
tôi nhưng lại đi chăm sóc người khác. Cô nói xem, tôi có thể không
nổi giận được không?”.

Câu nói của Sở Trung Thiên khiên Hương Tranh phải suy nghĩ.

Lời Sở Trung Thiên nói không phải không có lý. Nhưng Sở Tu Phàm lại
rất cần sự giúp đỡ của cô. Anh ấy không tiện đi ra ngoài, nếu cô
không giúp, anh ấy sẽ chết đói mất.

Nghĩ vậy, Hương Tranh mới nhỏ nhẹ trả lời: “Anh ấy vì vạn bất đắc
dĩ mới phải nhờ tôi giúp, anh có thể rộng lượng một chút được
không? Còn nữa, anh ấy cũng không phải người ngoài, anh ấy là bạn
của tôi. Bạn bè thì phải giúp nhau lúc hoạn nạn”.

Sở Trùng Thiên cười khẩy, mỉa mai hỏi lại: “Bạn bè! Chỉ là bạn bè
đơn thuần? Cô có dám nói cô không thích anh ta?”.

Sở Trung Thiên không ngờ anh khiến Hương Tranh nổi giận. Cô cũng
lên giọng: “Cho dù là vậy thì cũng là chuyện đã qua rồi. Anh ấy từ
chối tôi. Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bình thường”.

“Bọn cô có là bạn hay không, tôi không quan tâm. Chỉ có điều cô đã
nấu cơm cho anh ta thì đừng nấu cơm cho tôi. Có nấu tôi cũng sẽ
không đụng đũa đâu.” Sở Trung Thiên lạnh lùng ra điều kiện, sau đó
xô ghế đứng dậy, bước ra khỏi bếp.

Hương Tranh trừng mắt, giậm chân nhìn theo anh ta, tức giận hét
lên: “Ăn hay không mặc kệ anh”.

Cô chưa từng thấy có ai vô lý và nhỏ mọn như anh ta. Người khác đều
nói anh ta lịch sự và chu đáo. Cư xử như thế này mà là lịch sự và
chu đáo hay sao? Toàn là lừa người. Mặc kệ anh ta.

Hai người, không ai chịu xuống nước. Chiến tranh lạnh bắt
đầu.

C