
cô đánh trả lão chủ háo sắc, lần cô bị con chó
vàng đuổi cắn... còn lại không có gì đặc biệt. Nhưng những “biến
cố” này đâu có hay ho gì để mang ra kể. Có điều Sở Trung Thiên đã
trải lòng với cô như vậy, cô không thể nào không đáp lại. Sau một
hồi đắn đo, cân nhắc, cuối cùng Hương Tranh lí nhí lên tiếng, mặt
đỏ bừng: “Tôi... dậy thì muộn. Một lần đi bơi, thấy cô bạn cùng lớp
thân hình nở nang mà ghen tị quá, về nhà mới lây trộm đồ lót của
mẹ, nhồi bông vào...”.
Sở Trung Thiên thấy Hương Tranh ngượng ngùng liền giải vây: “Hừm!
Ai hỏi những chuyện này. Tôi muốn hỏi bố mẹ cô làm gì? Sao cô lại
lập công ty cho thuê bạn gái?”.
Ừ nhỉ, tại sao cô lại kể cho anh ta mấy chuyện đáng xấu hổ này?
Hương Tranh cũng tự thấy mình quả thật rất ngớ ngẩn. Cô ngại ngùng
lấy tay che mặt rồi mới trả lời câu hỏi của Trung Thiên: “Cha mẹ
tôi sống ở nơi khác, có khi cả năm gia đình mới đoàn tụ một lần.
Tôi ở cùng chị gái. Cách đây không lâu, tôi thất nghiệp, vì muốn
kiếm tiền nên mới mở dịch vụ kinh doanh cho thuê bạn gái”.
Sở Trung Thiên cảm thấy buồn cười trước điệu bộ trẻ con của Hương
Tranh. Một lúc lâu vẫn thấy cô che mặt, anh đánh liều đưa tay gỡ
tay cô xuống.
“Chúng ta đang nói chuyện, có phải đang thi đâu. Cô muốn nói gì tùy
thích. Chuyện xấu hổ cũng không sao. Tôi sẽ chỉ nghe thôi.”
“Ai mà biết được anh có giữ lời hay không. Như khi còn học trung
học, tôi cũng nói chuyện với bạn cùng lóp, vô tình kể lại một
chuyện không hay mà tôi gặp phải. Người bạn đó cũng hứa chỉ nghe
thôi. Vậy mà hai ngày sau, chuyện của tôi, cả trường không ai là
không biết.”
Hai người nói rất nhiều, rất nhiều chuyện, từ chuyện hồi nhỏ nghịch
ngợm hái trộm trái cây nhà hàng xóm đến chuyện lần đầu tỏ tình...
Họ nói chuyện rất lâu, rất lâu, đến khi mặt trời đã lặn, mặt trăng
dần lên cao.
Sở Trung Thiên quên mất chuyện chiếc áo hàng độc bị con chó vàng
cắn nát. Hương Tranh quên đi chuyện làm bạn gái thuê. Hai người
dường như không còn xa lạ, trở nên rất gần gũi.
Hương Tranh tin rằng sau đêm hôm qua, quan hệ giữa cô và Sở Trung
Thiên sẽ được cải thiện. Tuy nhiên, thực tế lại cho thấy cô đã quá
ngây thơ. Sở Trung Thiên không những không đối xử tốt với cô mà còn
bắt nạt cô nhiều hơn.
Buổi tối hôm trước, hai người nói chuyện tới khuya mới đi ngủ, chia
sẻ là thế cảm thông là thế, vậy mà ai ngờ, ngay hôm sau, anh ta đã
quên hết. Mới sáng sớm, anh ta đã sang phòng cô, thô bạo dựng cô
dậy, sai cô đi chợ nấu ăn.
Tất nhiên là Hương Tranh cãi lại: “Tôi là bạn gái thuê chứ không
phải cô giúp việc. Hà cớ gì anh bắt tôi phải làm việc nhà?”.
“Bạn gái nấu ăn cho bạn trai là chuyện bình thường.” Sở Trung Thiên
mềm mỏng bác bỏ lý lẽ của cô. Cô phải chịu thua. Nhưng chưa hết,
thấy Hương Tranh chịu nhịn, không phản đối nữa, anh ta lập tức lấn
tới. “Nấu cơm xong thì nhớ dọn nhà cho sạch sẽ.”
“Tôi không làm. Anh đừng có quá đáng!” Hương Tranh tức tối bật lại.
Rõ ràng anh ta đang áp bức cô.
Sở Trung Thiên mặc kệ. Với điệu bộ của kẻ chiên thắng, anh kiêu
hãnh bước ra khỏi nhà. Hương Tranh nhìn theo, ức đến nỗi không nói
nên lời.
Anh ta thuê cô, cô đã đồng ý, giờ thì biết làm thế nào, đành ngậm
đắng nuốt cay làm thân hầu gái cho anh ta vậy. Dù có tức giận cỡ
nào cô cũng không dám không đi chợ nấu cơm. Sở Trung Thiên bụng dạ
hẹp hòi, không có gì đảm bảo anh ta sẽ chịu bỏ qua cho cô.
Hương Tranh làm theo lời Sở Trung Thiên, ra siêu thị mua thức ăn về
nấu cơm. Lần đầu tiên phải ra khỏi nhà một mình, chưa quen đường,
không có gì lạ khi Hương Tranh bị lạc đường tới ba lần, rất lâu sau
mới tìm về được tới nhà. Tới giờ nấu cơm trưa, Sở Trung Thiên vẫn
chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Hương Tranh phải nấu cơm
một mình, rồi còn ngồi chờ anh ta đến đói nhũn người mới dám
ăn.
Ăn cơm xong, Hương Tranh nghỉ ngơi một lát rồi bắt tay vào dọn nhà.
Căn hộ của Sở Trung Thiên rất rộng, có tới bốn phòng ngủ, hai phòng
khách, chưa kế bếp và nhà vệ sinh. Hương Tranh dọn nhà xong thì
thành phố đã lên đèn. Sở Trung Thiên vẫn chưa về.
Cho đến đêm, đang ngủ, Hương Tranh đột nhiên cảm thấy có ai đó đang
khẽ tát vào má mình, người đó còn nói mai cô phải dậy sớm đi học.
Hương Tranh mơ màng ậm ừ rồi nhanh chóng xoay người, tiếp tục giấc
mơ về chàng hoàng tử bạch mã của cô.
Buổi sáng hôm sau, khi Hương Tranh vẫn đang say sưa với chàng hoàng
tử bạch mã thì đột nhiên có vật gì đó huơ huơ trước mặt cô, chuyển
động qua lại không chịu dừng. Chắc là một con nhặng xanh.
Đồ phá đám, Hương Tranh nhíu mày, ti hí mắt.
Cái gì thế này? Một con nhặng mang khuôn mặt đẹp trai ư?
Trên đời làm gì có chuyện như thế.
Hương Tranh hết sức kinh ngạc, đột nhiên cô thấy đau ở gáy, thấy
mình bị dựng dậy, từ từ bay xuống đất. Cô tỉnh hẳn, mở mắt nhìn lên
cửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng rõ, trên nền trời màu xám còn rớt lại mấy vì
sao. Phía chân trời, mặt trời còn chưa kịp đội biển nhô lên.
Hương Tranh quay đầu tìm tác giả củ