Disneyland 1972 Love the old s
Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326335

Bình chọn: 7.5.00/10/633 lượt.

ển. Khoảng cách là khá xa giữa hai cái bóng và giữa hai con người cũng vậy.

- Anh Key! – Hoài An gọi theo.

-…..

- Đợi em với! – Cô nhóc vừa thở hổn hển, vừa chạy theo.

- Xin em đừng đi theo anh nữa! – Key ko ngoảnh mặt lại nhìn cô bé lấy một lần.

- Nhưng em thích anh. – Hoài An khẳng định.

- Nhưng… anh thích….chị gái em! – Key nói nhỏ dần rồi bước đi nhanh hơn.

- Ahhh! – Cô bé ôm lấy bụng rồi hét lên.

Key quay lại thì thấy Hoài An đang ngồi trên sân, hai tay ôm lấy bụng, môi mím chặt vì đau.

- Em sao vậy? – Key chạy lại.

- Đau quá, ko đi nổi nữa rồi! – Cô bé nhìn Key cầu cứu.

- Để anh đưa em đến bệnh viện. – Key hốt hoảng bế thốc cô bé lên mà ko để ý đến đôi mắt xoe tròn đen láy của cô bé đang nhìn cậu chằm chằm.

Hoài An ko còn kêu la nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm im. Bỗng cô bé bật lên một tiếng cười trong trẻo:

- Được anh bế thích thật! Biết anh tốt bụng vậy, em đã dùng cách này sớm hơn. – Hoài An vòng tay ôm lấy cổ Key nhưng bất ngờ, anh chàng trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên tay mình làm Hoài An sợ hãi.

Key thả Hoài An xuống đất một cách mạnh bạo rồi bước đi thẳng với vẻ mặt hậm hực. Nói thực, Key ghét ai lừa dối cậu dù người đó….có là người cậu yêu thương nhất.

Key đã đi được một đoạn khá xa, nhưng lại ko hề nghe thấy cái giọng nói líu lo của cô bé ban nãy, một nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng.

Cậu ngoảnh mặt lại và hốt hoảng nhận ra cái thân hình nhỏ bé đó vẫn nằm sõng soài giữa sân trường đầy nắng. Liệu có phải Key đã quá mạnh tay?

- Này, ko sao chứ? Muốn nằm vạ hả? – Key đứng đút tay vào túi quần, đứng nhìn Hoài An nằm dưới đất. Cậu ko muốn bị cô bé lừa thêm một vố nào nữa.

- Anh đi nhá! – Key dợm bước nhưng hình như vẫn chẳng nhận được phản ứng gì của cô bé. Cậu hốt hoảng cúi xuống, nâng đầu Hoài An lên với vẻ lo lắng thực sự.

- Có nghe anh nói gì ko vậy? Này…. – Key vỗ vỗ vào má cô bé nhưng cũng ko ai trả lời.

- Thôi được rồi, xem như anh chấp nhận để em lừa thêm một lần nữa, và đây là lần cuối cùng nhá! – Key nhếch mép rồi lại cõng Hoài An đi.

Trên lưng cậu, Hoài An nở một nụ cười hài lòng.

“Em yêu anh nhiều lắm! Nhưng xin lỗi vì có lẽ đây ko phải là lần cuối cùng như anh mong ước đâu! Nhất định anh sẽ phải yêu em như em đã từng yêu anh…. nhất định là vậy!!!”



- Mày dám ăn cắp tiền của một bà già ư? – Một tên con trai vừa nghiến răng, vừa luôn tay đánh thùm thụp vào người tên trộm đang nằm lăn dưới chân cậu thanh niên kia.

- Anh ơi….xin anh tha cho em… em trót dại anh ơi… – Tên trộm nói ngứt quãng và hét lên những tiếng thét kinh hoàng.

Máu từ vết thương chảy loang dài trên đường, áo tên nằm dưới đất thấm đỏ và dính bết vào người, tay cậu thanh niên kia cũng đầy máu, những giọt máu…không phải của cậu.

- Tha cho mày để mày tiếp tục hại người à? – Người kia vẫn không buông tha, đám thẳng vào mặt tên đó làm một luồng nước màu đỏ tuôn ra từ miệng.

- Đủ rồi đấy? Muốn giết người để vào tù bóc lịch hả? – Tên bên cạnh đang đứng yên quan sát thì vội vàng lên tiếng.

- Mặc tớ. Hắn ta đáng vậy. – Vẫn tiếp tục bạo lực mặc tên trộm khóc lóc thảm thiết, kêu gào khảm cổ.

- Thiên Bảo! Cậu hãy xem lại mình đi. Có thật sự cậu muốn đánh tên kia chỉ vì hắn ăn cắp tiền cảu bà già ko? Hay… hay cậu cần ai đó để trút giận? Cậu cần ai đó để đánh, vì thấy người khác đau, cậu nghĩ rằng mình sẽ bớt đau hơn? – Câu nói cuat Thiên Minh đâm trúng tim đen của Thiên Bảo, cậu ta ngừng tay và đứng dậy, lững thửng bước đi…

“Thiên Bảo, tớ phải làm gì? Làm gì để kéo cậu ra khỏi giấc mộng ko đáng có này?” – Thiên Minh nhìn theo cậu bạn, lắc đầu rồi quay lại nói với tên nằm dưới đất:

- Biến đi trước khi cậu ta quay lại. – Chỉ là một lời đe dọa thôi bởi cậu biết Thiên Bảo sẽ không bao giờ quay lại.

Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu và mình sẽ đi về đâu…

Những lời nói của Thiên Minh lại ong ong trong đầu cậu. Có thực sự là chỉ vì thấy chuyện bất bình mới đánh? Đừng biện mình bởi đã trên một lần, cậu bỏ qua các vụ cướp đường sau lưng mình với ánh mắt vô can. Có thực sự khi thấy nỗi đau của người khác, cậu sẽ bớt đau hơn? Phải, Thiên Bảo đau nhưng lại chẳng biết vì sao lại đau, chẳng hiểu vì sao lại bực bội, chẳng hiểu vì sao phải cáu bẳn, chẳng hiểu vì sao thấy cô đơn mặc dầu từ trước đến nay cậu vẫn luôn vậy, chẳng hiểu thấy trống vắng, chẳng hiểu vì sao thấy thiếu một điều gì đó và chẳng hiểu vì sao…chẳng hiểu vì sao cứ luôn nghĩ về người ấy, một người con gái luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, một người con gái mà đến chính khuôn mặt của cô ấy cậu cũng không thế nhớ ra, một người con gái mà cậu có cảm tưởng đã ở bên mình lâu lắm rồi. Rốt cuộc người đó là ai?

“Dù có chuyện gì đi nữa cũng không đượ