Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325892

Bình chọn: 8.5.00/10/589 lượt.

ỉ là quá nhiều chuyện làm nó không nhớ nổi thôi mà! Nhưng nó đâu phải là hạng thường, nó quay ngoắt sang Lâm Duy.

- Vậy thì anh nghe cho rõ điều kiện tuần này đây! – Nó hạ giọng và nhấn mạnh – Tôi muốn…. anh cười…

- Được rồi! – Lâm Duy cắt ngang lời nó, rồi cũng nở nụ cười trên môi, nụ cười mà vừa nhìn qua cũng tràn đầy nét giả tạo và gượng ép.

- Chưa hết, tôi đã nói xong đâu! Tôi muốn anh cười…. suốt tuần này! – Vừa nói xong, nó lên cơn cười man dại, còn Lâm Duy vừa nghe xong đã lệch tay lái, chiếc xe suýt nữa thì đâm cột đèn.

- Cô hâm à? – Lâm Duy gắt, cậu vẫn chưa tưởng tượng được hình ảnh của mình khi đứng cười như một tên điên mà lại đóng vai tên điên đó suốt tuần.

- Giờ anh mới biết sao? – Nó lè lưỡi trêu rồi bước xuống xe – Cứ cười đi nhé!

Lâm Duy tức giận đấm vào vôlăng.

“Cô ta nghĩ mình là ai?”

- Hân Hân, mình nhớ bạn quá à! – Nó chạy đến chỗ Hân Hân rồi ôm chầm lấy cô bạn.

- Mình cũng vậy! – Hân Hân đáp trả bằng giọng điệu và cái xiết tay mệt mỏi.

- Bạn… sao vậy? – Nãy giờ, nó mới để ý đến “nhan sắc” của cô bạn. Đôi mắt thâm quầng, đỏ hoe có lẽ đã khóc rất nhiều.

- Không sao! Mình ổn! – Hân Hân trấn an bằng một nụ cười nhưng ai mà tin cho được khi mà nụ cười đó chẳng ánh lên chút sức sống nào.

Trong giờ học, một mảnh giấy nhỏ được chuyển đi từ bàn này sang bàn khác, hầu hết những học sinh trong lớp đọc xong đều khúc khích cười rồi chuyền cho đứa khác.

Bất ngờ thật khi mảnh giấy kia rơi vào tay nó, cơ mặt tối sầm lại khi vừa đọc. Đủ mọi nét chữ, đủ mọi màu mực trộn lẫn trong cái mảnh giấy kia. Nó đưa tay vò thành một cục rồi mím chặt môi. Hân Hân nhìn nó, mặt mày lo sợ nhưng dường như nó biết cô bạn đang nghĩ gì.

- Hân Hân, bạn yêu hắn nhiều lắm đúng không? – Nó hỏi nhỏ khi chỉ còn hai đứa trong lớp.

- Bạn đang nói gì vậy? – Hân Hân hốt hoảng.

- Hoàng Thiên Bảo. – Nó nhấn mạnh nhưng lại vô tình làm cô bạn thân đau, Hân Hân muốn quên cái tên đó đi mà!

- Không! Mình chẳng có tư cách gì để nói yêu cậu ấy cả! – Hân Hân cười, một nu cười phảng phất nỗi buồn.

Nói rồi, cô bạn đứng dậy, bước ra khỏi lớp. Nó ngơ ngác nhìn theo.

“Mình phải làm gì để giúp bạn đây?”

==============================

Băng Di – nàng công chúa đến từ Nam Cực – thẳng tay xé bức thư tình thứ x ( x thuộc N* và x > 10). Những bó hoa hồng đỏ thắm cũng được nàng ban cho đặc ân nằm gỏn gọn trong sọt rác. Chính vì thế mà cô nhóc được bọn kẹp nơ trong trường ghép cho tội “Chảnh”.

- Nó tưởng nó là ai cơ chứ? – Girl 1 lên tiếng và cố ý nói lớn khi cô nhóc

đi ngang qua.

Cô nhóc cần gì để tâm đến những lời đó bởi như người ta nói “nghe hoài cũng chai”. Lại im lặng và lướt ngang bọn “buôn dưa lê, bán dưa chuột” đó nhưng không ngờ thái độ bất cần đó càng biến cô nhóc thành cái gai trong mắt bọn kia một cách nhanh chóng.

Vốn dĩ không định đi thăm quan trường mới đâu nhưng dù sao cũng nên tìm một nơi nào đó cô lập, yên tĩnh đúng với tính cách của nàng.

- Mày nghĩ mày giỏi à? Mày đụng vào tau thì không yên cho mày rồi! – Một giọng nói đanh đá vang lên ở khu sau của trường. Hình như chỉ có cô ta độc thoại vì chẳng ai đáp lại những lời đó cả.

- Chắc mày không biết tau là ai đâu nhỉ? Tau là Thái Huyền Kim, là thiên kim tiểu thư của nhà họ Thái. Cả đời này mày là đứa duy nhất sỷ nhục tau giữa bàn dân thiên hạ như vậy nên mày sẽ phải trả giá cho hành động hỗn xược đó – Tiếng nghiến răng ken két.

Cô nhóc chẳng thèm đếm xỉa gì đến cuộc hỗn loạn và những lời nói mang đầy tính đe dọa đó. Bởi vốn dĩ người bị đe dọa đâu phải là cô và chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả, việc gì phải nhúng tay vào. Chuyện người khác để người khác xử.

Nghĩ vậy, cô nàng quay lưng bước đi nhưng bước chân đó bị níu lại bởi sự tò mò. Tại sao “nạn nhân” vẫn không rên la tiếng nào? Hay là không thể rên được nữa?

Quay lại hiện trường, cô nhóc đứng lấp ló sau bụi cây quan sát tình hình. Cô ả đanh đá đó tay cầm một ly nước vẩy đục rồi rót từ từ xuống người con gái đang khuỵu dưới đất kia. Cô gái kia không phải là người câm chứ? Tại sao không nói gì? Không phản kháng? Bao nhiêu suy nghĩ bủa vây quanh đầu cô nhóc và chỉ thực sự chấm dứt khi hai đứa con gái khác đem đến một bao bột mì trắng và hai hộp nhỏ mà hình như là sơn thì phải.

Mắt trợn tròn, cô nhóc nhìn ả tiểu thư kia từ từ nghiêng hộp sơn trên đầu cô gái nhỏ.

“Cốp”

Hộp sơn bay văng lên không trung, hạ cánh xuống mặt đất một cách “êm đẹp”. Sơn đỏ bắn tung tóe, bạm chặt lấy những đầu tóc nhuộm vàng, uốn cong và những chiếc đồng phục màu đỏ tươi. Nhưng nạn nhân không phải là cô nhóc và cô bạn dưới đất kia, cú đạp ngoại mục có mục tiêu chuẩn xác được cô nhóc thực hiện một cách điêu luyện và mục tiêu đó tất nhiên không phải là chính cô và người cô muốn cứu.

- Ahhh! Xem đầu tóc mới của tau nè! – Một đứa hét lên kinh


XtGem Forum catalog