
oàng đã kịp kéo nó lại và ôm chặt
vào lòng: “Hãy tin anh. Nhất định… đừng bỏ cuộc”. Thiên Di mỉm cười gật
đầu. Nó nhẹ nhàng buông tay Mạnh Hoàng và chậm rãi bước ra cửa. Cánh cửa vừa đóng lại thì cũng là lúc giọt nước mắt của Thiên Di lăn khỏi khóe
mi và rơi xuống nền đất.........
Chiều xuống, những ánh nắng không còn chói chang rực rỡ nữa mà trở nên
dịu nhẹ và yếu ớt hơn. Từng tia nắng vàng hắt xuống mặt nước cùng với
hàng liễu ven hồ Tây làm cho khung cảnh mang vẻ đẹp lãng mạn mà lại buồn miên man. Hoa đứng yên lặng ở một góc hồ, tâm trạng buồn bã và chán nản làm nó không nén nổi tiếng thở dài. Mới chỉ mấy ngày trôi qua mà sao
Hoa thấy như đã trải qua vài năm? Bao nhiêu suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong
đầu khiến cho Hoa vô cùng mệt mỏi. Đến nỗi khi nghe thông báo mình trúng tuyển đại học mà nó cũng chỉ mỉm cười như thể niềm vui ấy không đủ để
lấp đi nỗi buồn trong lòng- nỗi buồn về câu chuyện của Thiên Di, Mạnh
Hoàng, và có khi là… cả về nó nữa.
- Trông em có vẻ trầm tư quá.
- Anh…- Hoa tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Nam Huy đang đứng ngay phía sau mình.- Sao anh lại ở đây?
- Vậy sao em lại ở đây?
- Em muốn thay đổi không khí một chút, bỗng nhiên thấy mọi thứ trở nên
rất ngột ngạt. Vả lại em cũng cần suy nghĩ lại một vài thứ.
- Anh cũng vậy.- Nam Huy mỉm cười.- Dạo này Thiên Di sao rồi? Cô bé ấy vẫn ổn chứ?
Hoa nhún vai rồi khẽ lắc đầu:
- Một tình yêu đẹp nhưng không được chúc phúc, đã vậy còn bị mẹ của người yêu đánh ngay trước mặt mọi người, sao mà ổn được? Mấy hôm nay Thiên Di không chịu gặp ai, chỉ nằm trên phòng khóc một mình. Là bạn mà không
giúp được gì, em thấy mình vô dụng quá.
- Em cũng đã cố gắng hết
sức rồi. Không ai trong chúng ta muốn chuyện này xảy ra cả, ngược lại
đều mong Thiên Di và Mạnh Hoàng được hạnh phúc. Thế nên đừng tự trách
mình nữa, có được không?
Hoa buồn bã gật đầu dù trong lòng thì vẫn trĩu nặng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó cuống quýt ngẩng lên hỏi Nam Huy.
- Vậy công việc của anh? Bà Minh Mĩ đuổi việc anh thật sao? Em xin lỗi, cũng chỉ vì bọn em mà…
Nam Huy cười tươi- nụ cười dịu dàng và đầy ấm áp.
- Không sao đâu, dù gì anh cũng đang định xin thôi việc.
- Tại sao?- Hoa sửng sốt.
- Vì anh không thể làm việc mà người mình yêu không thích, lại càng không thể nhìn người ấy rơi lệ.
Nói đến đây, Nam Huy nhìn thẳng vào mắt Hoa và khẽ nắm lấy tay nó. Dường
như không tin vào những gì đang diễn ra, Hoa bối rối rút tay lại rồi
nhanh chóng quay mặt đi nơi khác.
- Anh đừng biến em thành đồ
ngốc nữa được không?- Hoa mỉm cười chua xót. Những kí ức trước đây vẫn
nằm sâu trong trái tim và trí óc của nó.- Một lần… một lần với em là quá đủ rồi.
Nam Huy vội vã nắm lấy vai Hoa và xoay lại phía mình.
- Anh không biến em thành đồ ngốc, mà đứng trước em anh mới chính là kẻ
ngốc nghếch nhất! Anh biết anh đã làm em tổn thương, đã làm em cảm thấy
như mình bị lừa dối và phản bội. Nhưng anh cũng biết rằng anh có tình
cảm với em từ rất lâu rồi. Chỉ có điều, lúc ấy anh không thể buông lỏng
trái tim mình, anh không thể tùy tiện nói những lời yêu thương với em dù cho đó là việc mà anh muốn làm.
- Vậy giờ thì anh có thể tùy
tiện đứng trước mặt em nói như thế sao?- Hoa nói mà mắt ngấn lệ.- Anh
coi em là con rối của anh để anh có thể nói đến là đến, nói đi là đi,
nói yêu là yêu, nói ghét là ghét hả?
Bao nhiêu đau khổ và ấm ức
của Hoa còn chưa được trút hết thì Nam Huy đã ôm ghì lấy nó. Cánh tay
rộng lớn và ấm áp của Nam Huy phút chốc làm lòng Hoa như dịu lại.
- Thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, trong đầu anh có biết bao
nhiêu giả thiết và lựa chọn, cái nào cũng khiến anh cảm thấy vô cùng
phân vân. Nhưng cuối cùng anh đã quyết định chọn em, anh muốn chính anh
sẽ là người đem lại cho em hạnh phúc. Hãy tha thứ cho những lỗi lầm
trong quá khứ của anh. Và… hãy trở về bên anh, em nhé?
Hoa vòng
tay ôm lấy Nam Huy và bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt lần này không đắng cay chua xót, cũng không đau đớn mệt mỏi mà là những giọt nước mắt của hạnh phúc, niềm vui. Ngay lúc này đây, Hoa thầm cảm ơn Thượng đế vì cuối cùng nó cũng đã được ở bên cạnh người mình yêu, đã hiểu được tình
cảm của người ấy. Bên ngoài kia, những ánh đèn lung linh từ các nhà
hàng, quán ăn đã bắt đầu bật sáng, chiếu rọi lên hai bóng người đang
chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.
***
- Anh vào được chứ?
Tiếng của Trần Bùi vọng vào từ ngoài cửa khiến bà Minh Mĩ ngạc nhiên đặt mấy bản báo cáo xuống mặt bàn.
- Anh vào đi.
Bà Minh Mĩ nói và bước ra khỏi bàn làm việc. Tiếng mở cửa vang lên. Trần
Bùi nhanh chóng bước vào trong phòng, khuôn mặt vẫn còn nguyên nét mệt
mỏi.
- Sao anh lại về nhà giờ này?
Bà Minh Mĩ đón lấy
chiếc vali từ tay chồng rồi mang cốc nước đến. Trần Bùi vừa uống nước
vừa ngồi xuống giường, từ trong đáy mắt hiện lên một nỗi suy tư nào đó.
- Máy bay vừa hạ cánh