
trai, phong độ đâu không thấy. Trước mắt cô giờ đây Triệu
Vỹ chỉ là một gã đàn ông còm nhom khắc khổ. Đầu nghẹo một bên, tay trái buông
lòng thòng dưới võng, mặc kệ những con muỗi bám đầy lên đó, tha hồ chén mải mê.
Phẩy tay xua mấy con muỗi bay đi, Đinh Đang chợt thấy se
lòng. Anh nhiều bồ vậy, ai ngờ lại có lúc thất tinh bệ rạc thế này. Khó tin làm
sao.
- Triệu… – Vừa mở miệng định đánh thức anh, Đinh Đang chợt
nhìn thấy một cuốn sổ bìa xanh nằm dưới đất. Cạnh bên là chiếc bút máy màu vàng
trông rất đẹp.
Lưu bút hay an bum? Tò mò, cô ngồi xuống lật từng trang.
Không ngờ mình đang đọc trộm nhật ký của người ta. Từng chữ từng dòng là nỗi niềm
riêng tư, thầm kín nhất đáy lòng Triệu Vỹ. Quên mất thời gina, Đinh Đang ngồi xệp
luôn xuống đất, theo nét chữ nghiêng nghiêng bay bướm, cô bước vào tâm hồn anh
một cách nhẹ nhàng.
Đôi dòng tự bạch:
“Tôi tên là Triệu Vỹ. Một cái tên mà tất cả bạn bè, bồ bịch
tôi, ai vừa mới nghe qua cũng khen là đẹp, là mạnh làm hiếm có.
Nhưng sự thật chẳng hay ho gì lắm đâu. Không tin ư? Được,
hãy nghe tôi diễn giải đây! Theo từ Hán, Triệu là nhiều, là hàng trăm, hàng
ngàn hợp lại. Còn Vỹ rõ ràng là cái đuôi rồi. Còn dưới mắt nhiều người thì mang
ý nghĩa gì? Hùng mạnh chỗ nào? Vô duyên thì có. Thật tôi chẳng biết ông già tôi
nghĩ gì mà lại đặt cho tôi cái tên nghe kỳ cục quá.
Tôi tuổi thủy mạnh kim con vua Huỳnh Đế, số sung sướng một đời
có kẻ hầu người hạ, công danh sáng lạng chẳng cầu lo. Tướng tinh con hổ như vầy,
ông thầy tướng bảo nếu lỡ sanh nhằm thời chiến quốc, tôi sẽ có hàn tín làm Đại
nguyên soái, thống lãnh quân mười tám nước chư hầu.
Song, thật là súi quẩy cho tôi, tướng mà sanh phải thời
bình, đất đâu dụng võ, đành làm chàng công tử phong lưu, một đời nho nhã tận hưởng
gia tài, gia sản của cha. Xin tiết lộ: ba của tôi giàu lắm, tôi lại là con một,
lo gì chứ?
Tôi thích màu tím nhạt, (mèn, con trai mà thích màu tím ???)
màu thủy chung mà các thi nhân vẫn thường ca ngợi ấy. Thích nhạc rock và cảm
giác phiêu lưu mạnh mẽ. Thích phóng môtô với tốc độ cao và thích nhất là môn
bóng đá.
Tôi yêu hoa cẩm chướng, yêu vẻ thanh tao rắn rỏi nhưng không
thiếu nét dịu dàng của nó. Dù một lần thằng bạn thân của tôi đã bảo rằng cẩm
chướng tượng trưng cho ân và tình. Mày yêu loại hoa này bảo đảm trong tình yêu
mày sẽ phải mang ân huệ của người ta.
Tôi không tin nó đâu. Một đời hiên ngang như Triệu Vỹ này, lại
phải mang ơn nghĩa với người yêu của mình ư? Hoang đường quá!
Cuối cùng xin tiết lộ: năm tôi mười tám tuổi, tôi đã từng giật
quán quân giải karate toàn quốc.Bí mật riêng đấy nhé. Ông già tôi không biết
đâu. Vì nếu biết, ổng sẽ mắng tôi dư hơi làm chuyện bao đồng. Mục tiêu của ông
là muốn tôi đậu vào đại học kinh tế. Sau này trở thành một thương gia danh tiếng
như ông vậy. Nhưng… nhắc đến chuyện học… tôi thấy ngao.. ngán quá…”
Thì ra trước khi trở nên sa đọa, Triệu Vỹ từng là một thanh
niên tốt, lành mạnh trong suy nghĩ, thêm một chút hài hước rất đáng yêu. Đinh
Đang đã đọc xong dòng tự bạch, cô ngước mắt nhìn Triệu Vỹ nghĩ thầm. Rồi tưởng
tượng ra nét mặt anh năm mười tám tuổi. Bằng tuổi cô bây giờ. Chắc lúc đó anh
cũng là một thằng nhóc trẻ con thôi. Chà! Cô bỗng tiếc, sao lúc đó trời không
xui khiến cho cô quen với anh chứ? Chắc là vui ghê lắm.
Lật tiếp trang nhật ký, Đinh Đang tiếp tục phiêu lưu vào thế
giới nội tâm phức tạp của anh. Cô thật muốn biết vì sao, từ lúc nào, anh trở
nên đàng điếm và hư hỏng vậy.
“Ngày.. tháng .. .năm…
Tôi thi rớt đại học rồi, chuyện chẳng lớn gì nhưng ba tôi
làm ầm ĩ cả lên. Đóng tiền, ông bắt tôi học đại học mở. Chấm dứt thời mộng mơ,
bay nhảy của tôi bằng những logic học và những con số chán phèo, tẻ nhạt.
Nhưng tôi không chịu bó tay đâu. Theo thông báo tuyển sinh của
trường đại học thể dục thể thao, tôi đến đăng ký thi và trúng tuyển ngay từ
vòng dự tuyển. Theo lời huấn luyện viên Vương Thanh và cũng là đương kim vua
phá lưới, tôi có một thân hình lý tưởng và một năng khiếu đầy đủ để trở thành cầu
thủ.
Thế là từ đó, tôi song song học hai trường đại học. Sáng
kinh tế, chiều dành cho bóng đá. Song thú thật, tôi thiên vị bóng đá nhiều hơn.
Suốt ngày trên sân cỏ, tôi bỏ mặc bài vở và những điểm không ngày một nhiều hơn.
Kết quả, năm đó tôi bị lưu ban. Được tin này, cha tôi tức
điên lên. Ông cấm tôi không được đặt chân vào trường thể thao nữa. Nếu tôi cải,
ông sẽ từ tôi.
Tôi không dám cãi lời cha, đành từ giã thầy Vương Thanh. Thầy
có ý tiếc và tặng cho tôi quả bóng cùng bộ đồ đã theo thầy đi dự các giải lớn.
Xa bóng đá, tôi như con cá xa bờ sông rộng, bị nhốt trong lồng
kính, lờ đờ sống tiếp những tháng ngày vô vị.
Mỗi lần mở ti vi, nhìn các bạn của mình tung hoành trên sân
cỏ tôi lại buồn lại khóc. Lại chán đời, muốn chết. Tôi trách sao mình không
sanh ra trong một gia đình khác, dù nghèo, dù cực nhưng được tự do.
Lần đầu tì