Snack's 1967
Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323840

Bình chọn: 7.00/10/384 lượt.

ối. Nhưng suy nghĩ
lại, thấy chẳng còn cách nào hơn, anh đành phải nhận lời. Nhận lời mà không ưng
bụng lắm. Phải dùng thủ đoạn, thật anh thấy khó chịu làm sao.

Đúng như dự định, Tuyết Ngân vừa đi ngang con hẻm thì “vụt”
một bóng đen lao nhanh ra, giật mạnh cái túi trên tay cô rồi chạy thẳng về hướng
Kiệt Phong.

- Đứng lại. – Hét vang như sấm, Kiệt Phong nhảy ra trước mặt
chận đường. Thấy Tuyết Ngân còn ở cách xa mình, anh bảo nhỏ cùng tên cướp – Đưa
giỏ đây rồi chạy lẹ đi. Nhưng… thay vì trao cho anh cái túi như đã định, tên cướp
lại trao cho anh cú đấm như trời giáng vào giữa ngực.

–Ái ui!…

Không dự phòng đến tình huống này, Kiệt Phong té nhào về
phía trước, mắt tròn xoe nhìn tên cướp. Thấy hắn không giao trả túi, tiếp tục
lao đi, anh chồm theo ôm chân hắn, lòng thầm nghĩ: chắc Đinh Đang dặn hắn thế,
cho có vẻ tự nhiên. Nhưng…

- Anh à, nhè nhẹ thôi, tôi không biết võ đâu. – Sợ tên cướp
lại đánh mình như lúc nãy, Kiệt Phong nói nhỏ vào tai hắn và… lãnh thêm một chỏ
vào giữa ngực đau điếng người.

- Ôi!

Thấy trận chiến diễn ra lâu hơn dự định, Đinh Đang lấy làm lạ
chạy đến xem. Đôi mắt chợt mở tròn xoe kinh hãi. Đưa tay ôm ngực, cô như muốn xỉu.
Trời hỡi, ăn cướp thật, không phải người cô mướn.

- Cẩn thận đó anh Phong!

Cấp bách quá, cô chỉ kịp kêu lên như vậy. Tuyết Ngân cũng vừa
chạy đến.

Nghe tiếng kêu báo động của Đinh Đang, Kiệt Phong biết mình
gặp nguy rồi. Tên cướp trước mặt anh đây chẳng phải tay mơ, và khi muốn, anh có
thể tự cứu mình bằng cách buông tay cho hắn chạy đi.




Nhưng … chiếc túi của Tuyết Ngân. Không, bằng mọi giá, anh
phải giành trở lại. Như được tặng thêm sinh lực, Kiệt Phong bỗng bật nhanh người
dậy. Một cú đấm thật chuẩn, thật mạnh, thật chính xác giáng vào gương mặt tên
cướp. Chới với bất ngờ, chiếc túi rơi khỏi tay bay vèo ra phía trước.

- Ồ, hay quá! Không hẹn mà cả Đinh Đang và Tuyết Ngân đồng
đưa tay ra chụp chiếc túi. Nhưng… thật bất ngờ, trong bóng tối bỗng lòi ra thêm
hai tên cướp. Thì ra bọn cướp không làm ăn riêng lẻ, nãy giờ chưa ra mặt vì
chúng thấy đồng bọn mình đang thắng thế thôi.

Một tên tóm chiếc túi, bay đến cùng tên kia tấn công Kiệt
Phong.

- Anh… anh .. gì đó ơi.. thôi bỏ đi… Lo cho tính mạng người
thanh niên tốt bụng, Tuyết Ngân run run gọi.

Còn Đinh Đang… đảo nhanh tròng mắt nhìn con đường vắng. Cô bỗng
co chân chạy thật nhanh. Đến trước nhà Triệu Vỹ, cô nhấn chuông tới tấp.

- Lại là bé? Muốn gì đây? – Vừa ló đầu ra ô cửa, nhìn thấy
cô, Triệu Vỹ lập tức cau mày. Cánh cửa như muốn sập lại ngay.

- Cứu mạng, cứu mạng mau, chị Tuyết Ngân bị cướp. – Không kịp
thở Đinh Đang hào hển nói.

- Lại bẫy anh mày à? Không dễ đâu – Cười khẩy chẳng tin, Triệu
Vỹ sập mạnh cánh cửa.

- Không bẫy đâu, thật mà Tuyết Ngân gặp nạn, anh cứu chị ấy
mau. – Rối rắm quá, phần chẳng có cách nào làm cho Triệu Vỹ tin, phần lo cho
tính mạng Kiệt Phong, Đinh Đang òa khóc – Chuyện hôm đó tôi xin lỗi anh mà.

Tiếng khóc của Đinh Đang làm Triệu Vỹ nao lòng, nới rộng cửa,
nhìn điệu bộ hoảng hồn của cô, biết cô không nói dối. Anh lập tức lao đi, không
kịp khoác thêm chiếc áo vào người, chỉ độc một chiếc quần đùi, anh lao vào trận
chiến.

Chỉ với một cước song phi, Triệu Vỹ đá văng hai tên cướp. Biết
gặp phải cao thủ, cả bọn khẽ bấm nhau rút lẹ. Dây dưa chẳng lợi gì, không khéo
bị tóm vào đồn là toi mạng.

- Tuyết Ngân, túi của cô đây. – Nhặt chiếc túi bước lại trao
cho Tuyết Ngân với một vẻ lạnh lùng, Triệu Vỹ bỏ đi nhanh.

- Triệu Vỹ…. – Bỏ mặc Tuyết Ngân lo lắng cho Kiệt Phong,
Đinh Đang đuổi theo anh. Cô lên tiếng gọi rồi ngây người ra. Không biết nói gì
khi anh đứng lại. Một tuần rồi, từ lúc bị cô làm quê trước mặt Tuyết Ngân, anh
không đến nhà chơi cũng không nhìn mặt cô.

- Có chuyện gì? – Lạnh lùng lên tiếng, Triệu Vỹ châm cho
mình điếu thuốc rồi nghênh mặt chờ.

- Anh… anh ăn bánh bao không? – Tự nhiên thấy bối rối, Đinh
Đang bước đến thùng bánh bao, lấy hai cái chìa ra trước mặt anh.

- Tôi không ăn. – Triệu Vỹ lại nóng lòng dợm bước. Như quýnh
lên, Đinh Đang nói lẹ:

- Anh ăn đi, tôi mời đó, không tính tiền đâu. Tôi chỉ muốn
cám ơn ah.

- Không cần đâu! – Khoát tay, Triệu Vỹ bước lẹ vào nhà, cánh
cửa sắt sập ngay trước mặt cô một cách vô tình.

Buồn tủi quá, tự nhiên Đinh Đang nghe nước mắt chảy tràn mi
mình nóng hổi. Cô đứng khóc một mình trước cửa nhà Triệu Vỹ mà chẳng hiểu
nguyên do. Sao lạ vậy? Cô thấy mình đang như bay trong một cảm giác bồng bềnh
không trọng lượng.

Mải khóc, Đinh Đang không hay sau cánh cửa, Triệu Vỹ vẫn còn
đang đứng. Để làm gì? Anh không biết. Anh chỉ biết rằng, hiện tại có một cái gì
buồn lắm, cô đơn lắm đang theo tiếng khóc của Đinh Đang len nhẹ vào trái tim
mình. Có phải vì đã một tuần anh không gặp, không gây với cô bé nên cảm giác
này mới chợt đến với anh? Rít một hơi thuốc,